Lúc chạng vạng , ánh hoàng hôn trải dài khắp bầu trời, những mảng lớn màu đỏ rực từ chân trời đến đỉnh đầu nhuộm tím cả bầu trời xanh thẫm. Dưới bầu trời là những thửa ruộng rộng lớn, ngô nhú mầm trồng trong đất, ngoài ruộng đang vào mạ . Gió nhẹ phất qua, mạ non phấp phới, như những gợn sóng xanh đang đung đưa từng đợt từng đợt.
Từ thôn Thanh Sơn đến thôn Thanh Cương, đường nhỏ trên đồng ruộng có ba người ,họ đi vội vã, một lúc sau họ đến thôn Thanh Cương, đi thẳng đến nhà Lâm Dung Dung.
Những người dân thôn Thanh Cương tinh mắt nhận ra ba người kia, ngay lập tức thảo luận với đồng bọn của họ: "Đó có phải là Cố Thanh Bắc và cha mẹ của hắn không? Đấy hình như là nhà của Lâm Dung Dung thì phải?"
Cố Thành Bắc đến từ thôn Thanh Sơn bên cạnh. Bởi vì nhiều việc ngu ngốc mà hắn đã làm cộng thêm ngày bình thường luôn dùng mánh khóe để được làm những việc nhàn hạ , danh tiếng của hắn đã lan sang thôn Thanh Cương, nhưng dạo gần đây hắn đã trở nên nổi tiếng hơn. Là đương sự duy nhất trong sự kiện Lâm Dung Dung nhảy sông bị người thôn Thanh Cương chê cười .
"Là bọn họ. Ngươi tới Lâm gia lúc này làm gì vậy?" Một người nọ hỏi với giọng điệu khó hiểu, trong mắt hiện lên vẻ quan tâm.
Một khác thôn dân nhịn không được gia nhập vào: " Có thể làm cái gì đây? Tất nhiên là muốn yêu cầu nhà họ Lâm từ hôn, lấy lại 100 đồng của hồi môn mà nhà họ đã đưa. Lâm Dung Dung hiện tại không ăn không uống, nháo nhào không chịu gả cho Cố Thành Bắc, bọn hắn khẳng định nghe được bóng gió người ta nói rồi ,Cố Thành Bắc danh tiếng không tốt, nhưng lại bị người như thế ghét bỏ, phàm là người, đều sẽ không tiếp tục nhịn xuống đi. "
"Cô nói đúng. Danh tiếng của Cố Thành Bắc có chút thấp, nhưng kia là 100 đồng tiền lễ hỏi đó . Dựa vào lễ hỏi này, không khó để lấy được một cô nương tốt, thật là không đáng với Lâm Dung Dung kia."
" Kia Lâm Dung Dung là đầu óc bị nước vào sao? Đều bị Cố Thành Bắc ôm qua, hôn qua, lại còn không chịu gả đi."
"Cô ta a, mắt cao hơn đầu, chướng mắt anh nông dân, nói không chừng bây giờ còn nghĩ đến thanh niên trí thức Trần đâu!"
"Cô ấy nghĩ đẹp quá, thanh niên trí thức Trần có thể thích cô ấy không?"
Mấy người khi nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ có người gia nhập vào, Lâm Dung Dung náo ra vụ nhảy sông, chính là trò cười lớn nhất trong mắt toàn bộ người dân thôn Thanh Cương, chẳng sợ nói ba ngày ba đêm cũng nói không ngán.
Lâm Dung Dung tự cho rằng mình xinh đẹp , suốt ngày quấn lấy thanh niên trí thức Trần – Trần Văn Phong , kết quả Trần Văn Phong kia căn bản không quan tâm, Lâm Dung Dung mặt dày ăn vạ bám lấy, bỗng tâm tư ác độc nổi lên , vọng tưởng tính kế thanh niên trí thức Trần cưới mình , hẹn Trần Văn Phong đến bờ sông, chính mình nhảy vào trong sông, làm sao mà biết, Trần Văn Phong thế nhưng không biết bơi.
Lâm Dung Dung vùng vẫy trên sông một lúc thì được Cố Thành Bắc ở gần đó nhảy xuống sông cứu , nghe nói lúc đó Lâm Dung Dung đang hôn mê bất tỉnh, Cố Thành Bắc hôn lên miệng thổi khí cho cô, rồi mới tỉnh lại.
Lâm Dung Dung tính kế Trần Văn Phong không thành, ngược lại có quan hệ với Cố Thành Bắc , người có tiếng xấu ở làng Thanh Sơn , diễn biến này khiến người dân làng Thanh Cương vui vẻ trong vài ngày.
Cố Thành Bắc mang tiếng xấu, nhưng khi chuyện này xảy ra, hắn sẵn sàng chịu trách nhiệm với Lâm Dung Dung , kết quả là Lâm Dung Dung kia công phu sư tử ngoạm, tìm Cố Thành Bắc muốn một trăm đồng lễ hỏi giá trên trời, rõ ràng khiến Cố Thành Bắc khó xử, không muốn gả cho hắn. Nhưng mà Cố Thành Bắc đó cũng thật ngốc, còn nghe không ra ý tứ của Lâm Dung Dung,mặc kệ trong nhà huyên náo long trời lở đất, thật sự cầm một trăm đồng tiền đi Lâm gia cầu hôn Lâm Dung Dung.
Lâm Dung Dung lúc này đã chết lặng, nhưng cô vẫn không chịu kết hôn với Cố Thành Bắc , mặc cho gia đình cô khuyên can thế nào, cô quyết không chịu gả nên đã tuyệt thực để phản đối.
Bây giờ Cố Thành Bắc đã đưa bố mẹ đến nhà họ Lâm, chắc hẳn hắn đã biết Lâm Dung Dung đã làm gì, hắn yêu cầu nhà họ Lâm đoạn tuyệt hôn sự, nhân tiện yêu cầu lấy lại 100 đồng.
...
Vào lúc này, nhân vật chính của vụ nói chuyện phiếm, Lâm Dung Dung, đang nằm trên giường trong phòng, cô mở to mắt nhìn chằm chằm vào chiếc mùng màu vàng và chiếc chăn bông làm bằng nhiều màu sắc khác nhau.
Khi cô phát hiện ra tấm ga trải giường mình đang ngủ thực sự được phủ bằng rơm, cô lấy tay kéo một cọng rơm ra , nhìn vào sợi rơm vàng trên tay, cô không thể tin được, đến nỗi vẻ mặt của cô cũng nứt ra.
Cái quái gì thế này? Tại sao mình ở đây? Đây là nơi nào?
Cô vứt cọng rơm trong tay, dùng tay phải nhéo thật mạnh vào phần thịt mềm ở eo, một cơn đau rõ ràng ập đến khiến cô cảm thấy đại khái khả năng có lẽ là xuyên qua.
Cô hít sâu một hơi rồi bắt đầu xem xét quanh căn phòng, căn phòng này tuy không lớn , có rất ít đồ đạc nên có vẻ rất trống trải.
Ngoài giường, trong phòng chỉ có một cái bàn và một cái ghế, trên bàn còn có một cái rương, là nơi nguyên chủ để quần áo, trong không gian trống bên cạnh cái rương có nhiều thứ nhỏ khác nhau , chẳng hạn như dầu con sò, kem dưỡng da, lược, dây chun, gương,.. vv.