Năm nay cái gì cũng thiếu, quần áo ba năm mới, ba năm cũ, ba năm may vá. Đường Hồng Mân đặc biệt giỏi trong việc sửa chữa quần áo cũ, chưa kể đến đường khâu tinh xảo, ngay cả những miếng vá cũng vừa mắt hơn những người khác, hơn nữa vá cũng không tốn kém, những người ở gần phòng trọ thường nhờ cô làm giúp. Tất nhiên, như một lời cảm ơn, cô cũng sẽ thường được nhận một số loại trái cây và rau quả khác nhau.
Khi đến huyện thì sẽ khác, bởi vì thực tế là dân thành phố ăn lương thực cung ứng và có cuộc sống tốt hơn dân quê.
Trong phòng của thím Đường, có một chiếc hộp lớn bằng gỗ long não để làm của hồi môn, nó chứa tất cả những mảnh vải mà bà ấy đã dành dụm trong nhiều năm.
Dù sao, miếng vải này khác thức ăn, giữ cẩn thận thì có thể để được nhiều năm hơn nữa cũng chẳng sao, vì mất chồng sớm nên bà phải tiết kiệm một chút, bởi vì góp gió cũng thành bão, để dành nhiều một chút cũng không mất gì.
Hiện tại không còn bao nhiêu ngày nữa là tới năm mới rồi, hôm qua thím Đường tìm được một khối vải lớn, nghĩ con dâu mới vào nên chuẩn bị thêm quần áo cho người trong nhà, nhất là Đường Hồng Mân. Bởi vì ngoại trừ bộ quần áo mặc trong ngày cưới, thì cô chỉ có hai bộ quần áo cũ đã được giặt đến nỗi bạc màu và đính đầy những mảnh vá.
Cho dù là thím Đường cũng không quan tâm đến quần áo cũ mới, nhưng cũng nên chuẩn bị hai cái quần áo cho mùa này. Tốt xấu gì đến lúc cần thì có cái mà thay đổi.
Đường Hồng Mân không muốn sử dụng khối vải lớn như vậy, sau khi hỏi mẹ chồng, cô đã xin bà một ít vải vụn, chẳng sợ dùng một nửa vải tốt, nửa còn lại chắp vá vải cũ một chút, như này không phải cũng được xem là tiết kiệm hay sao?
Vừa rồi tuy rằng cô bị mẹ chồng túm lấy rồi kể chuyện đến nỗi lọt vào trong sương mù, nhưng điều này cũng không trì hoãn công việc trong tay Đường Hồng Mân chút nào, chỉ mới nửa buổi chiều là cô đã hoàn thành một phần ba rồi.
Bữa tối còn rất sớm, thím Đường đã đuổi hết khách, đóng cửa lại, dùng chổi quét dọn một lát, sau đó đến trước mặt Đường Hồng Mân xem cô làm quần áo.
“Tay nghề thật là tốt, những thợ may chuyên môn ngoài đường cũng chưa chắc đã có tay nghề cao hơn con.” Thím Đường nhìn trong chốc lát, nhịn không nổi cất lời khen: “Con dâu của mẹ thật tốt, kho thịt thơm, may vá cũng tốt, còn có gì con không biết làm không?”
Đường Hồng Mân được khen mà đỏ ửng mặt, nhẹ nhàng nói: “Nào có tốt như mẹ nói? Đây không phải là chuyện mà ai cũng biết làm sao?”
“Không phải ai kho thịt cũng ngon như con, nếu không sao bọn họ chạy đến cửa nhà chúng ta hỏi chuyện chứ?” Thím Đường hung hăng nói đầy lý lẽ, trực tiếp đem con dâu cưng tung hô lên tới trời.
Thôi, cô vẫn nên chuyên tâm làm quần áo đi.
Động tác trên tay Đường Hồng Mân vẫn không ngừng, hỏi: “Mẹ, mẹ có muốn may thêm quần áo không? Con sẽ làm cho mẹ.”
“Bởi vậy mới nói con dâu của mẹ thật tốt, lại còn hiếu thảo! So với con gái nhà người khác còn tốt hơn.” Thím Đường cười tít cả mắt: “Mẹ cũng không cần may thêm quần áo, nhưng con có thể hỏi Học Quân. Vải mẹ để dành vẫn còn đó, bông cũng đủ, có thể làm cho nó bộ quần áo mới để ra ngoài gặp khách, năm mới tháng giêng còn đi nhà cha vợ chúc tết, đừng để mất mặt.”
Đường Hồng Mân còn có thể nói gì nữa? Lập tức đồng ý rồi chuẩn bị lên dây cót may cho kịp tiến độ. Cô đột nhiên hiểu ra, tại sao Hứa Học Quân không giỏi nói chuyện, chỉ cần cô có thể nói, cô luôn tìm không ra lời để trả lời trước mặt thím Đường.
Cho nên cô quyết định, từ nay về sau cứ dứt khoát ngoan ngoãn nghe lời bà, mọi chuyện cứ theo lời an bài của mẹ chồng là được.
Càng gần năm mới, nguồn cung càng đa dạng. Tai mắt của thím Đường lúc nào cũng có thể nhận được tin tức đầu tay, nếu có thể tự mình mua hàng thì tự nhiên sẽ xông pha trận mạc, nếu có nguồn cung cấp đặc biệt phổ biến như gà, vịt, ngan, v.v. , bà ấy sẽ chỉ định con trai của mình xếp hàng vào lúc nửa đêm.