Chương 41: Lỗ Tai Nghiêm Dặc Đỏ

Liếc nhìn thấy người đàn ông thô bỉ tham lam kia đi ra, Nghiêm Dặc nhanh chóng kéo Tạ Tiểu Ngọc tới góc tường, vòng hai tay bảo vệ cô ở trong lòng mình.

Tạ Tiểu Ngọc căng thẳng muốn chết đi được, nhưng cô không sợ, cô biết rõ Nghiêm Dặc là người thế nào, anh không phải là loại người có cử chỉ thân mật ở bên ngoài.

Đặc biệt là lúc có người đi qua.

Cô nhỏ giọng hỏi: “Anh Nghiêm Dặc, anh che cái gì đấy?"

Bên tai truyền đến tiếng thở nhẹ nhàng ấm áp, làm tim Nghiêm Dặc đập càng nhanh hơn.

Hành động vừa rồi hoàn toàn là phản ứng bản năng với những trường hợp khẩn cấp, anh không muốn Tạ Tiểu Ngọc bị những kẻ cặn bã nhìn thấy.

Anh hạ thấp giọng nói: “Quý Hương Hàn hại trụ cột của đoàn văn công các em bị thương, chọc giận tình nhân của cô ta, tình nhân cô ta khăng khăng muốn lấy trụ cột của đoàn văn công các em. Quý Hương Hàn khen ngợi em còn xinh đẹp hơn cả trụ cột của đoàn văn công các em gấp mấy lần với tình nhân của cô ta, tình nhân của cô ta chắc chắn là kẻ háo sắc, em phải tránh đi."

Tạ Tiểu Ngọc: ...

Cô vội vàng gật đầu nói: “Em hiểu rồi."

...

Nghiêm Dặc làm thí nghiệm ở sau hậu trường, cũng dùng sợi dây buộc đạo cụ vào, cắt sợi dây đứt bốn phần năm, chỉ còn một phần năm lành, sợi dây kiên trì chưa tới năm phút đã đứt, lần này trực tiếp đập trúng ghế ngồi ở cạnh bàn trang điểm.

Nếu lúc này Chu Cảnh Họa đang trang điểm, đạo cụ bằng sắc đập trúng mục tiêu, như vậy cô ấy chắc chắn sẽ phải nhập viện.

Trương Xuân Ni tái nhợt mặt đi.

Lão Đồ phân tích rất đúng, Họa Họa chỉ bị mảnh vỡ thủy tinh làm bị thương ở trán, vết thương dài có một cm đã là may mắn lắm rồi.

Nghiêm Dặc nói: “Đoàn trưởng Trương, trước đó năm phút, Tiểu Ngọc đang làm việc ở bên ngoài, có người làm chứng cho cô ấy, cô ấy không thể kịp thời vào phòng hóa trang cắt đứt sợi dây được, về phần sợi dây là do ai cắt đứt, đoàn trưởng có thể sử dụng phương pháp loại trừ."

Không cần loại trừ, Trương Xuân Ni đã hoài nghi cháu ngoại của Quý Thục Cầm.

Có thời gian và động cơ gây án.

Bà ấy muốn báo cảnh sát, nhưng lại không có chứng cứ, giờ đành phải tạm nhịn xuống.

Bà ấy rất biết ơn Tạ Tiểu Ngọc đã giúp Chu Cảnh Họa khâu vết thương lại, cũng tò mò về thân phận của chàng trai đẹp trai này: “Tiểu Ngọc, đây là ai vậy."

Nghiêm Dặc mím môi, buông thõng mi mắt xuống

Tạ Tiểu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Dặc, cô không biết sau khi gia đình Nghiêm Dặc được giải oan, anh cảm kích hỗ trợ cô, hay là hỗ trợ cô vì thích cô.

Tóm lại, gọi là anh cũng không sai.

Cô thoải mái giới thiệu nói: "Đây là anh trai cháu nhận ở thôn Sơn Thanh."

Nghiêm Dặc: ...

"Ký túc xá của trường có kiểm tra phòng ký túc xá, trở về muộn sẽ bị phạt, chúng ta trở về đại viện Thành Ủy giải quyết chuyện chính trước đã."

Tạ Tiểu Ngọc cũng nghĩ như vậy: “Chờ em chuyển nốt ít đồ lên xe bán tải là xong."

Nghiêm Dặc quay sang nhìn, thầm thở dài cảm thán, công việc này của cô quá vất vả, nếu có thể giúp cô chuyển đến bệnh viện thì tốt rồi.

Anh nói: "Để anh làm cho."

Một mình anh vai khiêng tay xách, chỉ một chuyến là chuyển xong đồ.

Trương Xuân Ni còn lâu mới tin cậu nhóc đẹp trai có sức lực lớn này là anh trai của Tạ Tiểu Ngọc.

Anh trai mưa nghe còn có lý hơn.

Bà ấy cười hỏi: "Tiểu Ngọc, dì thấy các cháu có quan hệ tình cảm với nhau, dì đoán không sai chứ?"

Tạ Tiểu Ngọc: ...

Cô ngượng ngùng cười cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

...