Điền Quế Liên ha ha cười nhạt: “Tạ Tiểu Ngọc cô không phải là muốn đi một mình sao, thử xem, ngày mai tôi sẽ mang chăn đệm, ngủ trước cửa đại viện, để tôi xem cô có mặt ra ngoài không."
Ban đầu, bà và Tạ Đại Sơn chính là đến ngủ trước cửa nhà ba mẹ Tạ Tiểu Ngọc như vậy, mỗi tháng liền được chuyển hai mươi đồng tiền.
Tạ Tiểu Ngọc cười khẽ: “Bác gái đừng có gấp, tôi có lời muốn nói với chú Nghiêm."
"Còn gì để nói, trừ phi không làm vợ của Nghiêm Dặc, không đến đại viện bộ đội làm con dâu nhà Phó sư đoàn!"
Tạ Tiểu Ngọc lười để ý đến loại người này, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa xe sau, chạy đến bên cạnh ba Nghiêm Dặc hỏi: "Chú Nghiêm, có phải chú nói con muốn cái gì, chú cũng đồng ý?"
...
Vợ của Nghiêm Bình Châu có quan hệ ngoài nước, bởi vì không chịu cùng vợ vạch rõ giới hạn, bị đẩy đến thôn Thanh Sơn, lúc tới là một thân bệnh tật, là Tạ Tiểu Ngọc hết lòng chăm sóc, ông mới có ngày hôm nay.
Hai năm sau, con trai đưa con gái mới hai tuổi đến thôn Thanh Sơn, hai cha con ở đây là ở chuồng trâu, thiếu chút nữa làm cho Tinh Tinh chết đói, chính là Tạ Tiểu Ngọc đưa Tinh Tinh về chăm sóc.
Có thể nói, nếu không có cô gái nhỏ Tạ Tiểu Ngọc này, ba cha con bọn họ, ít nhất là con gái nhỏ cũng không thể sống tới ngày được bình phản.
Tạ Tiểu Ngọc năm nay mười tám tuổi, đã đến tuổi được kết hôn theo phá luật, để một người như cô ở lại thôn Thanh Sơn, sợ gia đình vô sỉ kia sẽ lập tức tìm cho Tạ Tiểu Ngọc một nhà chồng.
Nghiêm Bình Châu đã chuẩn bị tâm tư Tạ Tiểu Ngọc sẽ là con dâu của ông, hôm nay dù có như thế nào, cũng phải đưa Tiểu Ngọc cùng đi.
Nghiêm Bình Châu tuổi gần bốn mươi, nhưng trên người đã có khí chất cùng với sự uy nghiêm của một người quân nhân, ông lấy vinh dự của một người quân nhân, đảm bảo với Tạ Tiểu Ngọc: “Con có yêu cầu gì, cứ nói với chú, chú sẽ đáp ứng cho con."
"Con muốn làm …Nghiêm Dặc..."
Tạ Tiểu Ngọc thiếu chút nữa nói ra, cô muốn làm vợ của Nghiêm Dặc.
Cô ở trong mơ thấy, một phiên bản khác của mình ở thế giới song song, chính vào thời khắc này không kiềm được liền nói ra những lời này.
Sau đó Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc ở thời không đó, sống một đời đầy oán giận.
Tạ Tiểu Ngọc ở thế giới này, vội vàng dừng lại hai chữ cuối cùng.
Cô thấy Điền Quế Liên đang lăm le, cũng thấy Nghiêm Dặc tuấn tú phía sau.
Đội trưởng đội sản xuất trêu nghẹo Nghiêm Dặc: “Tiểu Ngọc nhất định sẽ nói, muốn làm vợ con."
Nghiêm Dặc bước chân chậm lại, tầm mắt dừng lại trên gò má xinh đẹp của Tạ Tiểu Ngọc, bởi vì gấp gáp, bàn tay bóp chặt, đường cong ở cằm càng lúc càng rõ ràng.
Đội trưởng đội sản xuất vỗ bả vai anh nói: “Đây là cô gái xinh nhất thôn Thanh Sơn chúng ta, sắp làm vợ con, có thích không?"
Nghiêm Dặc lỗ tai sớm đã đỏ ửng, tim đập bịch bịch như đánh trống.
Tạ Tiểu Ngọc thu hồi tầm mắt, cười ngọt ngào, giọng trong trẻo mọi người đều nghe: "Chú Nghiêm nói như vậy thì con yên tâm, con muốn làm em gái của Nghiêm Dặc!"
Làm em gái Nghiêm Dặc... Em gái... Cô làm em gái!
Nghiêm Dặc bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa cắn nát răng.
Tạ Tiểu Ngọc tâm tình thoải mái, vỗ tay một cái, nhìn Điền Quế Liền vô sỉ vì thế mà bất ngờ, hoảng sợ, thất vọng té nhào: “Bác dâu, chúng ta đều không đến Bắc Kinh, bác còn không nhanh cút xuống xe?"