Chương 9: Xin chào, tôi tên là Giang Minh Ngạn 3

Dịch: Y Na

Đáng tiếc, ngoại trừ anh ta, bốn người trong nhà đều cảm thấy Chu Chấn không sai.

Viên Kiến Quân không dám nói ra lý do phản đối thực sự, anh ta sợ nói ra sẽ bị cha cắt đứt quan hệ cha con, cứ như vậy, Chu Chấn và Viên Hiểu Đình yêu nhau.

Mong muốn của Chu Chấn đã thành hiện thực, anh ta cũng chú ý giữ khoảng cách với các nữ đồng chí ở nơi làm việc hơn, lúc trước tiện tay giúp đỡ các nữ đồng chí những vấn đề nhỏ, mang đồ gì đó, bây giờ anh ta đều từ chối.

Viên Hiểu Đình rất hài lòng với thái độ của Chu Chấn, điều duy nhất khiến Viên Hiểu Đình không vui là Chu Chấn có người yêu cũ như Trương Huệ.

Cũng may không có ai nhắc đến Trương Huệ trước mặt cô ta, cô ta cũng mắt không thấy tâm không phiền.

Chu Chấn đương nhiên sẽ không tự tìm phiền toái, để không gặp phải Trương Huệ, anh ta thậm chí còn rất ít đi đường đến trường tiểu học trẻ em.

Huyện Vân Đình lớn như vậy, hôm nay được nghỉ, Chu Chấn đến trạm thực phẩm gặp phải Trương Huệ, hai người gật đầu với nhau.

“Chúc mừng, cuối cùng cũng lên làm con rể rùa vàng của lãnh đạo.”

Trong mắt Chu Chấn, nụ cười của Trương Huệ còn đẹp hơn trước, lời nói cũng càng thêm khó nghe.

“Cũng chúc em sớm ngày tìm được đối tượng thích hợp.”

Trương Huệ cười cười: “Yên tâm, nhất định sẽ tìm được người tốt hơn anh, không trở thành gánh nặng cho gia đình.”

Mập Mạp kéo váy cô, chỉ vào chậu nước lớn trước mặt, giọng ngọt ngào nói: “Có cá bơi lội.”

“Vậy chúng tôi đi trước.”

Trạm đồ ăn ngày càng nhiều người, Trương Huệ sợ người khác giẫm phải Mập Mạp nên bế bé lên.

Mập Mạp cười hạnh phúc.

Trương Huệ bất lực: “Con xem, nặng đến đau tay cô rồi, lát nữa xuống tự đi đi.”

“Vâng ạ, vâng ạ.”

Hai cô cháu đã đi xa nhưng Chu Chấn vẫn đứng đó, trong lòng cảm thấy tiếc nuối khôn tả.

Anh ta thật sự đã từng muốn kết hôn với cô.

Nếu Trương Huệ biết Chu Chấn có cảm xúc này, có lẽ cô sẽ quay lại mắng anh ta đừng làm hại mình nữa.

Bây giờ đã là cuối tháng năm, thời tiết nắng nóng, gà vịt đều đẻ trứng, trạm thực phẩm cung cấp thêm trứng, thịt gà vịt cá cũng nhiều, chỉ cần có phiếu là mua được vào buổi sáng.

Lương giáo viên nông thôn và giáo viên tư thục không cao, lương được tính thành công điểm, nhiều nhất có thể nhận được hơn ba đồng trợ cấp mỗi tháng. Giáo viên ở các trường công được trả lương cao hơn, mức lương hàng tháng dao động từ hai mươi đến ba mươi, tùy theo khu vực.

Trường tiểu học trẻ em của Trương Huệ nhận được trợ cấp bổ sung do xưởng thép hoạt động hiệu quả, tổng thu nhập hàng tháng là ba mươi bảy đồng, chưa kể các loại phiếu khác nhau.

Tiền Trương Huệ kiếm được không cần giao cho gia đình, cô có thể tự tiêu xài, Trương Huệ hầu như luôn dùng để mua thức ăn cho cả nhà, lần nào cô cũng bị mẹ mắng, nói cô không biết tính toán, tiêu tiền bừa bãi.

Bị mẹ quản lý, Trương Huệ từng hạn chế hơn một chút, nhưng sau khi trọng sinh, Trương Huệ ngày càng vung tay quá trán, cô mua tất cả những gì mình thích, tiền không quan trọng, thân thể tốt mới là quan trọng nhất.

Mập Mạp: “Cô ơi, cây gậy nhỏ kia!”

Trương Huệ: “Đó là khoai mỡ, năm xu một cân, mua!”

Mập Mạp: “Cô ơi, cái chân đen kia.”

Trương Huệ: “Gà ô, mười bốn xu một cân, mua!”

Mập Mạp phấn khích: “Cô ơi, cái trắng trắng kia.”

Trương Huệ vội vàng che mắt cậu nhóc: “Không được, con không thể ăn quá nhiều đường, hư răng mất.”

Mập Mạp mếu máo muốn khóc.

“Đừng giả vờ, để cô dẫn con đi mua kẹo sữa thỏ trắng, đường trắng có gì ngon đâu?”

Mập Mạp cười toe toét: “Muốn hai cái.”

“À, cô còn tưởng con muốn nhiều lắm.”

Trương Huệ xách thịt rau đã mua, đưa cháu trai đến hợp tác xã cung ứng tiếp thị, cầm phiếu kẹo muốn mua hai cân kẹo sữa thỏ trắng.

“Không có hai cân, còn nửa cân có lấy không?”

“Lấy!”

Trương Huệ đã quen với đời sau vật tư dồi dào, quên mất bây giờ mua một túi kẹo cũng phải nhìn xem còn hàng hay không.