"Thật sự là không nghĩ tới, năm đó trời lạnh như vậy, vậy mà không đông chết cô!"
Trong đầu Tần Chi lại vang lên thanh âm của phụ nữ mang theo ác ý.
“Tần Chi, Tần Chi, cô đi đâu vậy?”
Thanh âm Hạ Hồng Mai kéo Tần Chi từ trong hồi ức ra, cô ấy nói: "Chúng ta xuống chân núi xem, cô mau đuổi theo.”
“Chị Hồng Mai, trên đường tới đại đội sản xuất Cửu Sơn em có nghe ông Vương đánh xe nói, tất cả nguồn nước cuối cùng đều hội tụ ở khe núi Bắc Sơn. Hiện tại mưa lớn như vậy, mọi người nói xem, Dương Gia Vượng có khả năng bị trôi qua hay không?”
"Tần Chi, em vừa tới, không biết, khe núi Bắc Sơn cực kì nguy hiểm, đặc biệt là mưa to như vậy." Hạ Hồng Mai nghiêm túc nói, "Chúng ta không thể vì tìm người mà khiến mình lâm vào bên trong nguy hiểm."
“Đúng vậy.” Phùng Thiến Vân phụ họa, “Hơn nữa, chuyện cô đều biết, người nơi này không biết sao? Chỉ sợ, nơi đầu tiên bọn họ tìm chính là khe núi Bắc Sơn.”
"Đúng vậy, đồng chí Tần Chi, đầu tiên chúng ta phải bảo đảm cho mình an toàn, khe núi Bắc Sơn bên kia, khẳng định đã sớm bị nước nhấn chìm, cực kì nguy hiểm."
“Tôi vẫn muốn đi xem.” Tần Chi kiên trì.
Cô biết Dương Gia Vượng ở đó, cô muốn cứu người.
Phùng Thiến Vân tức giận nói, "Đã nói với cô bên kia rất nguy hiểm, cô không thể bởi vì muốn lấy lòng đại đội trưởng mà khiến mọi người đi theo mạo hiểm chứ?"
“Muốn đi một mình cô đi, dù sao tôi cũng sẽ không đi!” Cô ta lại bỏ thêm một câu.
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Tần Chi cười cười, không giải thích gì, cô nói, “Vậy mọi người chú ý an toàn.”
Nói xong, Tần Chi liền xoay người đi về phía khe núi phía bắc.
Thân hình cô linh hoạt, tốc độ cũng nhanh, mưa to và bùn lầy đều không có ngăn cản bước chân của cô.
Kiếp trước Tần Chi mười bảy tuổi nhất định sẽ giải thích rõ ràng với bọn họ, sau khi tận lực được mọi người đồng ý, lại đi làm việc.
Nhưng Tần Chi sống lại thì không, cô chỉ biết kiên định tuân theo lựa chọn của mình.
Tần Chi nhớ rõ khi đó có người mạo hiểm đi khe núi Bắc Sơn tìm kiếm, đáng tiếc nơi Dương Gia Vượng bị nhốt là một khu mù thị giác, người nọ không công mà lui.
Lại qua vài ngày sau, Dương Gia Vượng mới bị người ta ngoài ý muốn phát hiện, nhưng lúc đó đã muộn.
Khe núi Bắc Sơn đối với mọi người mà nói là hiểm địa, đối với Tần Chi tất nhiên cũng vậy.
Nhưng kiếp trước lúc khốn đốn, lúc con trai thèm ăn, Tần Chi đã từng nhiều lần mạo hiểm len lén đi vào khe núi Bắc Sơn bắt cá, đối với địa hình bên kia rất quen thuộc.
Đại đội sản xuất Cửu Sơn là một nơi rất thần kỳ, gần đó đứng sừng sững trên chín ngọn núi lớn cỏ cây tươi tốt, thảm thực vật xanh um, nhưng ít có động vật.
Đừng nói mãnh thú, ngay cả các loại động vật nhỏ gà rừng thỏ cũng hiếm thấy.
Tần Chi kiếp trước mất rất nhiều tâm lực, sau khi lăn lộn rất lâu, mới có thể lần theo tung tích săn tới chút món ăn dân dã.
Mà đi vòng quanh núi, trong sông Cửu Sơn thật lớn, lại không có thủy sản gì, chỉ có khe núi Bắc Sơn nơi nguồn nước hội tụ mới có thể nhìn thấy bóng dáng cá tôm tươi mới.
Trong lòng Tần Chi nghĩ đến chỗ kỳ dị của đại đội sản xuất Cửu Sơn, bước chân càng nhanh hơn.
Vượt qua một sườn núi nhỏ, cô đến bên cạnh khe núi Bắc Sơn.
Khe núi cũng không lớn, nhưng đá kì quái lởm chởm, địa thế dốc đứng, dưới thời tiết mưa to như vậy, nước chảy xiết, người rất khó đặt chân ở trong đó.
Tần Chi nhìn thấy một thanh niên mặc quân trang đang mạo hiểm xuống núi.
Tần Chi nhớ rõ người này, cháu trai đại đội trưởng Dương Hướng Quân, người trẻ có tiền đồ nhất của đại đội sản xuất Cửu Sơn, là một quân nhân tại ngũ.