chương 6

“Bây giờ bên ngoài đang mưa to, mặc dù chúng ta giúp người, nhưng an nguy của chúng ta cũng rất quan trọng.” Tưởng Vệ Đông còn nói thêm, “Tôi đề nghị, chúng ta ở gần đây tìm kiếm, cố gắng hết sức.”

Tưởng Vệ Đông trước sau như một là người biết nói chuyện làm việc, Tần Chi nghĩ, đây có phải là lý do An Văn tìm tới anh ta hay không?

Nhưng là, cô và An Văn cùng tuổi, kiếp trước lúc này cô và cô gái gia chính như thế, nào có tính toán sâu như vậy?

Cho nên, sau lưng An Văn còn có người?

Tưởng Vệ Đông nói rất đúng trọng tâm, tất cả mọi người gật đầu đồng ý, Tần Chi cũng gật đầu.

Cô đã sớm hạ quyết tâm cứu người, đương nhiên sẽ không để ý Tưởng Vệ Đông nói gì.

"Như vậy, chúng ta tổng cộng tám người, chia làm hai tổ thì thế nào?"

“Sắp xếp như vậy rất tốt.” Hạ Hồng Mai là người đầu tiên đồng ý.

Tiếp theo, cô ta nói với hai nữ thanh niên trí thức khác, "Hứa Diễm, Thi Nhị, Tần Chi và Thiến Vân vừa tới, tôi dẫn theo các cô đi.”

“Được.” Hứa Diễm và Thi Nhị không có ý kiến.

Cộng thêm Tưởng Vệ Đông, một nhóm bốn người tìm người xung quanh thanh niên trí thức .

Đối với việc này, Tần Chi cũng không có dị nghị.

Lúc này gặp lại Tưởng Vệ Đông trẻ tuổi, hăng hái, cô nghĩ đến lại là kiếp trước, anh ta nhìn như lo lắng toàn diện vì cô và con trai, bóng lưng rời đi quyết tuyệt.

Cô nghĩ, khi đó, Tưởng Vệ Đông hẳn là đã được giải thoát.

Sau khi Tưởng Vệ Đông trở về thành phố, tuy rằng để lại tiền tiết kiệm trong nhà cho cô.

Nhưng, nói thật, mấy đồng kia, ngoại trừ có thể giải quyết khẩn cấp đôi chút, còn không đủ để cô và con sống sót.

Nhưng cho dù như thế nào, cuộc sống vẫn phải trôi qua.

Vì thế, cô học được lên núi săn thú, cũng dám xuống khe núi Bắc Sơn đại đội sản xuất Cửu Sơn không ai dám xuống bắt cá tôm.

Cô học leo cây, học nhận dạng con mồi thông qua các loại dấu vết, học quan sát thời tiết, phán đoán mưa hay nắng.

Người trong đại đội sản xuất Cửu Sơn này, cô có lẽ không nhận ra được đầy đủ.

Nhưng mà, chín ngọn núi xung quanh này, cô gần như đã sờ khắp.

Đương nhiên, cô cũng có mang theo một thân vết thương về nhà, cảm thấy chống đỡ không nổi nữa, khi muốn yêu cầu người nhà mẹ đẻ giúp đỡ.

Khi đó, cô đều cắn răng vượt qua.

Cô còn nhớ rõ có một năm mùa đông, tuyết lớn phủ kín núi, khe núi Bắc Sơn đóng băng ba thước, cô thật sự không có gạo cho vào nồi.

Vì vậy, cô đi bộ mấy tiếng đồng hồ, lấy ra số tiền tiết kiệm cuối cùng gọi điện thoại xin giúp đỡ với gia đình.

Nói thật, khi đó, chính sách đã rất thả lỏng, cô dẫn theo con trai trở về thành phố hoàn toàn không có vấn đề gì.

Thế nhưng, cô cư trú trong khu nhà thanh niên trí thức ở đại đội sản xuất Cửu Sơn, vào trong thành, nếu như người nhà không tiếp nhận, cô không có chỗ nào để đi.

Trước đó cô đã viết thư thăm dò người nhà, đáng tiếc, mấy phong thư kia toàn bộ như đá chìm đáy biển.

Lần này, nếu không phải thật sự không có cách nào, cô cũng sẽ không gọi cú điện thoại này.

Kết quả, người nhà nói ở trong điện thoại họ so với cô còn khổ hơn, còn nói hy vọng cô có thể gửi chút tiền cho bọn họ.

Tần Chi cười khổ cúp điện thoại.

Cô làm sao còn có tiền đây?

Cố lấy dũng khí gọi cuộc điện thoại này, đã dùng hết tiền cuối cùng trên người cô.

Cuối cùng, là thím Kim Hạnh dẫn cô và con trai nghèo túng về nhà, cho bọn họ mấy bữa cơm no, cũng tiếp tế cho cô, để bọn họ vượt qua mùa đông giá rét nhất năm ấy.