Lê Thừa Du đuổi theo sau, nhìn Thịnh Ngọc Châu trước mặt, vì xung quanh còn có các thôn dân, anh ta không tiện trưng ra sắc mặt khó coi, biểu cảm vẫn ôn hòa như gió xuân.
Anh ta bước nhanh hai bước, chắn trước mặt Thịnh Ngọc Châu, hơi mất kiên nhẫn nhỏ giọng răn dạy: “Thịnh Ngọc Châu, đừng náo loạn nữa.”
Vì cho rằng Thịnh Ngọc Châu náo loạn như vậy để thu hút sự chú ý của mình, Lê Thừa Du đã chán ghét cô từ lâu, bây gờ cộng thêm chuyện này, Lê Thừa Du có thể cho cô sắc mặt tốt mới là lạ.
Thịnh Ngọc Châu cũng không có bất cứ ấn tượng tốt nào về Lê Thừa Du, trên khuôn mặt mỹ diễm kia toàn là không kiên nhẫn: “Lê Thừa Du, anh quá phiền.”
Lê Thừa Du bị ghét bỏ, có chút kinh ngạc. Ai có thể nghĩ đến Thịnh Ngọc Châu luôn dùng ánh mắt ái mộ dõi theo mình, lại nói ra ngữ điệu chán ghét như vậy. Anh ta cũng không đoán được.
Có điều, kinh ngạc qua đi, cơn giận lại đến: “Thịnh Ngọc Châu, trước kia cô gây chuyện thế nào, chúng tôi đều để cô tùy ý làm bậy, đều do ngày thường chúng tôi quá phóng túng với cô.”
Thịnh Ngọc Châu không muốn nói nhảm với Lê Thừa Du, mặc dù hai người đã đứng qua một bên nói chuyện với nhau, nhưng vẫn có không ít ánh mắt lướt qua bên này, còn thì thầm to nhỏ.
Thịnh Ngọc Châu không để ý tới, định lướt qua Lê Thừa Du đi tới nhà trưởng thôn, lại bị Lê Thừa Du ngăn cản thêm lần nữa.
Thịnh Ngọc Châu cảm thấy phiền muốn chết, lập tức không khách sáo chất vấn: “Lê Thừa Du, anh chặn đường tôi làm gì? Chẳng lẽ có ý đồ gì với tôi?”
Ở niên đại này, tội lưu manh là tội lớn, bị bắt nhẹ thì vào tù nặng thì xử bắn.
Lê Thừa Du nghe xong muốn nổi giận, lại chỉ có thể nghẹn cơn giận trong lòng, nhiều thôn dân qua lại như vậy, anh ta luôn có cảm giác bị người ta dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm vào mình.
Thịnh Ngọc Châu tới nhà trưởng thôn, đáng tiếc trưởng phải phân công nhiệm vụ, đã ra đồng từ sớm.
Vợ trưởng thôn không thích Thịnh Ngọc Châu lắm, chủ yếu là vì vẻ ngoài của cô quá rêu rao, vừa nhìn đã biết là kiểu không an phận.
Nhìn dáng vẻ đỏ mặt của con trai nhà mình, trong lòng vợ trưởng thôn càng chắc chắn hơn.
Tuyệt đối không thể để con hồ ly tinh Thịnh Ngọc Châu này bước vào cửa nhà họ Triệu bọn họ.
Thịnh Ngọc Châu chỉ cảm thấy quá mệt mỏi, ngoài đi dạo phố, từ trước đến nay cô chưa từng đi bộ nhiều như vậy. Chạy thêm một chuyến ra ngoài đồng, cuối cùng cũng tìm thấy trưởng thôn, lúc này ông ấy đang sắp xếp công việc cho mọi người.
Thịnh Ngọc Châu vừa đến nơi đã mở miệng: “Trưởng thôn, có người muốn mưu tài hại mệnh tôi!”
Thịnh Ngọc Châu nghiêm túc đứng trước mặt trưởng thôn, lời nói ra lập tức khiến mọi người kinh hãi.
Trưởng thôn nghe thấy thế lập tức ngẩng ầu, cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Thịnh Ngọc Châu: “Cô nói gì cơ?”
Mưu tài hại mệnh?
Lời này không thể nói bừa!
“Trưởng thôn, hôm qua khi cháu rơi xuống sông, rõ ràng cảm nhận được có người đẩy cháu một cái từ phía sau, may mắn lắm mới được cứu lên, kết quả lại bị người khác vu khống cháu vì trốn tránh lao động mới tự sát!”
“Cháu nghi ngờ, chắc chắn có người xấu bụng, muốn mượn lý do này để che giấu mọi người, trốn tránh chế tài của đảng và nhân dân!”
Thịnh Ngọc Châu dùng giọng nói mềm mại hiên ngang lẫm liệt nói, nâng tầm quan trọng của sự việc lên, muốn nghiêm trọng bao nhiêu có bấy nhiêu.
Đặc biệt là giai đoạn hiện giờ mới kiến quốc, người làm cán bộ vẫn rất để bụng quần chúng nhân dân, không nhiều lơ là bị lợi ích che mờ mắt như đời sau.
Nghe xong mấy lời này của Thịnh Ngọc Châu, sao trưởng thôn có thể bỏ qua, ông ấy không cho phép trong thôn có người phát rồ như vậy.
Khi Thịnh Ngọc Châu tìm trưởng thôn nói chuyện, bốn phía còn có rất nhiều thôn dân, nghe xong cuộc đối thoại giữa hai người, bọn họ đều trợn trừng mắt, nhất là khi bốn chữ “Mưu tài hại mệnh” phát ra, tất cả đều không nhịn được hít sâu một hơi khí lạnh.
Là ai? Ai lại ác độc như?
Bọn họ tự nhận ngày thường cùng lắm là tranh cãi nhau vài câu miệng lưỡi, nhưng thật sự chưa bao giờ nghĩ tới chuyện gϊếŧ người…
“Trưởng thôn! Không thể để người như vậy tiếp tục ở lại trong thôn chúng ta, nếu không không biết còn gây ra tai họa gì!” Thịnh Ngọc Châu nhắc nhở, khuôn mặt mỹ diễm kia như sáng lên dưới ánh mặt trời, tỏa ra vầng sáng lộng lẫy.