Chương 38: Mạo nhận

Hôm đó Thịnh Ngọc Châu lưng đau eo đau, không thể lười biếng, công điểm của cô lại rơi xuống như trước, không biết dùng gì giải sầu, chỉ có thể trút giận lên đồ ăn.

Hôm nay, cô muốn ăn ba bát… Cháo!

Ăn ăn ăn!

Giang Quả Nhi ngồi bên cạnh ngẩng đầu nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu: “Ngọc Châu, trong khoảng thời gian này có người luôn làm việc giúp cô, đúng là có lòng thật đấy!”

Thịnh Ngọc Châu còn đang vùi đầu vào bát cháo, nghe thấy thế ngẩng mặt lên nhìn về phía Giang Quả Nhi, luôn cảm thấy chắc chắn cô ả Giang Quả Nhi không có ý tốt này lại đang nghĩ ra ý đồ quái quỷ gì đó.

“Cũng không biết là ai nhỉ?” Một nam thanh niên trí thức bên cạnh vừa hâm mộ vừa ghen ghét, cũng có chút không cam lòng, nhưng bản thân lại không đủ năng lực giúp đỡ lấy lòng Thịnh Ngọc Châu.

Nói ra thì, cả ngày anh ta cũng chưa làm hết phần việc được giao của mình đâu.

Nữ thanh niên trí thức thi thoảng còn được đám thanh niên trong thôn giúp đỡ, còn nam thanh niên trí thức à… Bọn họ không vứt được thể diện lừa gạt con gái trong thôn giúp đỡ.

“Tốt thật, chắc chắn là muốn yên lặng đứng sau đối tốt với Ngọc Châu…” Một nữ thanh niên trí thức khác có quan hệ tốt với Giang Quả Nhi nhẹ nhàng mở miệng, nếu như Thịnh Ngọc Châu gả chồng rồi, tất nhiên sẽ không được hoan nghênh giống trước kia, nếu không chính là không giữ “Phụ đạo”!

Thịnh Ngọc Châu nhìn lướt qua đám kẻ ngốc này, luôn cảm thấy lời bọn họ nói có dụng ý khác, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được, cộng thêm thân thể mệt mỏi rã rời, cô lười so đo với bọn họ, nhanh chóng tắm rửa lên giường ngủ.

Ngày hôm sau.

Chờ đến khi Thịnh Ngọc Châu ra đồng, liền trông thấy một bóng hình đang làm việc giúp mình.

Từ góc độ của cô nhìn qua, dáng người có chút nhỏ gầy, lưng còn hơi còng xuống, hơi thở đáng khinh như ẩn như hiện, khiến bước chân Thịnh Ngọc Châu sững sờ.

Người đó là ai thế?

Có thể là nghe thấy tiếng động, hoặc vẫn luôn chú ý tới bên này, người kia xoay đầu lại, giả vờ vừa phát hiện ra Thịnh Ngọc Châu tới, nét mặt lập tức nở nụ cười lấy lòng.

“Đồng… Đồng chí Thịnh.” Nụ cười hàm chứa thẹn thùng, gương mặt kia vừa rỗ, còn răng hô… Dáng vẻ kệch cỡm, suýt chọc mù mắt Thịnh Ngọc Châu.

“Anh là ai?” Thịnh Ngọc Châu là kẻ nhan khống, trước kia cô còn cho rằng người làm việc ngoài ruộng giúp mình là cô Tấm Lục Dữ đó!

Chỉ là anh không nói, Thịnh Ngọc Châu liền giả vờ không biết, dù sao trước đó trên núi cô còn tặng cho anh một nửa con thỏ mà.

Bây giờ…

“Đồng chí Thịnh, tôi là Triệu Mộc, mấy ngày trước đều là tôi làm việc giúp cô, hôm qua không cẩn thận bị trẹo chân…” Người đàn ông tên Triệu Mộc kia đã gần ba mươi, muốn lộ ra biểu cảm hàm hậu, lại xem nhẹ gương mặt của mình, ết quả chỉ có đáng khinh.

Thịnh Ngọc Châu:……

Cô lui về phía sau một bước theo bản năng, cảnh giác nhìn đối phương, lớn tiếng phản bác: “Anh nói bậy, rõ ràng không phải anh làm việc, còn có mặt mũi đứng đây nhận công lao?”

Vừa rồi có khoảnh khắc Thịnh Ngọc Châu đã thật sự nghĩ người trước mắt chính là người làm việc giúp mình.

Nhưng đột nhiên cô nhớ tới, Triệu Mộc này còn không phải gã ế vợ lười đến mức cha mẹ tức chết trong thôn sao?

Hừ! Ngay cả việc của mình còn không chịu làm, sao có thể làm việc giúp cô?

Phi! Đúng là thối không biết xấu hổ, còn cướp đoạt công lao của người khác.

Lời Thịnh Ngọc Châu nói, khiến gã đàn ông kia bất mãn nhíu mày, biểu cảm đáng khinh trở nên hung ác, vừa nhìn đã biết là không có ý tốt.

Không phải nói Thịnh Ngọc Châu này không biết ai làm việc giúp mình sao?

“Sao tôi có thể nói bậy được? Đồng chí Thịnh Ngọc Châu, vì cô, mỗi ngày tôi đều dậy thật sớm, chính vì không đành lòng nhìn cô vất vả như vậy…” Trước khi tới, đương nhiên là Triệu Mộc đã gọi theo hai tên “Heo bằng cẩu hữu” của mình đi theo rồi.

Heo bằng cẩu hữu cũng biết đến danh tiếng của Thịnh Ngọc Châu, nếu không phải kẻ chó chết kia đã cho tiền, trước đó còn đánh bọn họ một trận, có lẽ bọn họ đã tranh đoạt công lao này…

Đẹp.

Quá đẹp…

Nhìn hai gã heo bằng cẩu hữu sắp chảy nước miếng, Triệu Mộc liếc mắt cảnh cáo một cái, khiến bọn họ vội vàng gật đầu: “Đúng thế, đúng thế. Đồng chí Thịnh Ngọc Châu, anh Triệu của chúng tôi thật sự rất quan tâm cô.”

“Nhìn anh Triệu nhà chúng tôi xem, sáng sớm như vậy đã bò dậy, còn vất vả làm việc giúp cô, cô không đau lòng chút nào sao? Cô tàn nhẫn thật đấy!”

“Sao lại có người con gái tàn nhẫn như cô chứ?”

Hai tên heo bằng cẩu hữu kia anh một câu tôi một câu bức ép Thịnh Ngọc Châu, khiến cô cau mày liên tục lui về phía sau.

“Các anh làm gì thế? Tội lưu manh bị bắt vào tù đấy!” Thịnh Ngọc Châu nhớ rất rõ điểm này, cô nghe được khi thanh niên trí thức khác trong khu tập thể nói chuyện phiếm với nhau.

Hóa ra trong niên đại này còn có tội lưu manh! Thế nào là tội lưu manh? Chính là tùy tiện huýt sáo, trêu trọc vài câu, đều có thể bị định tội lưu manh, chỉ xem nhà gái có truy cứu hay không thôi.