Chương 28: Lên núi tìm đồ ăn (1)

Chiều hôm đó, sau khi Giang Quả Nhi hãm hại Thịnh Ngọc Châu không thành, đặc biệt là khi Thịnh Ngọc Châu khóc lóc che mặt chạy đi, Giang Quả Nhi đứng tại chỗ có chút hoảng loạn.

Nhưng rất nhanh sắc mặt Giang Quả Nhi đã khôi phục như thường, cô ta mở miệng, giọng nói yếu ớt mang theo chút ấm ức: “Không phải thế, lúc bị ngã, tôi cảm nhận được có người đẩy mình, trùng hợp đồng chí Thịnh Ngọc Châu lại đứng sau lưng tôi…”

Giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng đủ để người vây xem bên cạnh nghe thấy.

Thôn dân vây xem bên cạnh đâu để ý nhiều như vậy, bọn họ chỉ quan tâm có trò hay để xem, có đề tài để tám chuyện hay không mà thôi. Cuộc sống cực khổ nhàm chán thế này, ngày nào cũng làm việc mệt mỏi, không có trò hay như vậy, bọn họ còn mua vui trong khổ cực thế nào?

Vì thế, dù Giang Quả Nhi có giải thích thế nào, người ta vẫn không chịu tin, vẫn sẽ tâm sự chuyện mình gặp phải hôm nay với người nhà trên bàn cơm, có thể tóm gọn bằng hai từ: Buôn chuyện!

Giang Quả Nhi cũng không thể khống chế được tư tưởng của mỗi người, cô ta chỉ có thể làm những người tin tưởng mình quên đi chuyện này, cho rằng do cô ta không cẩn thận…

……

Ngày hôm sau.

Có thể vì đã qua một đêm, với da mặt dày như tường thành của mình, Giang Quả Nhi đã lướt qua được xấu hổ này.

Dù sao người nên lung lạc cũng đã nắm trong lòng bàn tay, người không nắm giữ được thì đánh bọn họ vào bụi bặm!

“Hôm nay tan làm, mấy người chúng tôi định lên núi tìm xem có măng hay nấm gì đó linh tinh không, coi như thêm đồ ăn…” Sáng sớm, Giang Quả Nhi mở miệng nói trên bàn ăn.

“Cũng được, tôi với đám Cao Á Dương lên núi nhặt củi cũng không tệ, củi trong bếp cũng sắp hết rồi.” Một nam thanh niên trí thức bên cạnh gật đầu, tỏ vẻ bọn họ cũng sẽ không nhàn rỗi.

Đều vì cuộc sống của thanh niên trí thức, tuy rằng khó khăn chút, nhưng mọi người cùng nhau cố gắng, dần dần sẽ tốt lên.

“Vậy tôi đi gánh nước.” Cả khu tập thể thanh niên trí thức chỉ có một cái lu, với hai ba cái thùng, đi hai ba chuyến là đủ rồi, sau đó có thể nghỉ ngơi, tính ra thì nhẹ nhàng hơn lên núi nhiều.

“Ngọc Châu, A Yên, hai người thì sao?” Giang Quả Nhi tỏ vẻ không so đo hiềm khích trước kia, mở miệng dò hỏi hai người Thịnh Ngọc Châu và Lý Yến, cuộc họp thương nghị sau khi tan làm lên núi nhặt, đào đồ ăn trước đó, bọn họ không hề gọi Thịnh Ngọc Châu và Lý Yến.

“Tuy rằng đã tan làm, nhưng mọi người trong khu tập thể đều cố gắng vì tập thể, hai người lười biếng ở nhà đợi, không tốt lắm đâu.”

Đương nhiên là Giang Quả Nhi cố ý làm vậy rồi, hôm qua Thịnh Ngọc Châu khiến cô ta mất mặt lớn, sao cô ta có thể dễ dàng buông tha.

Chỉ một câu nói, Thịnh Ngọc Châu đã bị dán mác “Lười biếng thích chiếm lợi của người khác”.

Vì Giang Quả Nhi, Lý Yến bị mọi người xa lánh, cô ta cũng không muốn đi cùng đám nữ thanh niên trí thức kia, thà một mình lên núi nhặt củi về còn hơn, dù sao cũng có nam thanh niên trí thức khỏe mạnh hơn ở đó, căn bản không cần cô ta vất vả cũng giải quyết xong.

Thịnh Ngọc Châu lại cảm thấy vác củi về nhà quá mệt, thà lên núi kiếm đồ ăn còn hơn. A… còn có thể giả vờ ngồi dưới gốc cây hóng mát, rồi nói mình không tìm được gì.

Đám người này đúng là có bệnh mà, ngày thường bận rộn ngoài đồng không có cách nào thì thôi, vất vả lắm mới được nghỉ một ngày, bọn họ đều muốn làm việc như vậy sao?

Cô đúng là cô bé mệnh khổ mà…

“Tôi đi nhặt cành khô về.” Lý Yến thờ ơ đáp, không muốn để ý đến Giagn Quả Nhi lắm, nhưng khi ánh mắt những người khác nhìn qua, vẫn trả lời một câu.

“Vậy tôi cũng lên núi xem có tìm được gì ăn hay không! Có điều, nghe nói vài loại nấm không thể ăn bừa, lỡ trúng độc thì không tốt đâu.” Thịnh Ngọc Châu vẫn mở miệng nhắc nhở một câu.

Bởi vì nấm hái từ trên núi về không giống nấm bán bên ngoài. Nấm bán bên ngoài đã được người ta phân loại trước, thậm chí còn là tự mình trồng ra. Còn đám thanh niên trí thức này đều là người thành phố xuống nông thôn, đâu biết loại nào ăn được loại nào không, nếu sơ ý hái nhầm, ai biết ăn xong có trúng độc hay không.

Nghe Thịnh Ngọc Châu nhắc nhở như vậy, thanh niên trí thức khác mới nghĩ tới vấn đề này: “Cũng đúng, chúng ta đều không biết nấm nào có độc nấm nào không, vẫn đừng hái thì hơn.”

“Mùa này có nầm Thiên Nga nấu canh rất ngon, tôi biết.” Giang Quả Nhi nhìn mọi người thảo luận vấn đề nấm có ăn được hay không, sợ trúng độc đều bàn lùi, hơi mất kiên nhẫn.

Bọn họ không biết không đại biểu cô ta không biết, tính cả kiếp trước cô ta cắm rễ ở nông thôn nhiều năm như vậy, lên núi xuống làng có gì là chưa thấy qua?

“Ồ, Quả Nhi, cậu lợi hại quá!” Trần Xuân Hoa là chó săn số một, không hề nghi ngờ gì, thậm chí còn cảm thấy Giang Quả Nhi quá giỏi, quá lợi hại!

Những người khác thì nghi ngờ liếc mắt nhìn Giang Quả Nhi một cái, Giang Quả Nhi này mới xuống nông thôn chưa đến một năm, ngày thường cũng không thấy Giagn Quả Nhi lên núi tìm nấm dại gì đó…

“Sao trước nay chưa từng nghe cô nhắc tới? Việc này không phải việc nhỏ, cả khu tập thể thanh niên trí thức có hơn hai mươi người đó…”

Cao Á Dương không tán đồng, nếu thật sự xảy ra chuyện, hơn hai mươi người đều toi mạng vì lời đảm bảo nhẹ nhàng này của Giang Quả Nhi.

“Đúng thế, cô thích hái thì hái, nhưng mang về nấu riêng, hoặc là các cô tự ăn.” Nấm dại gì đó, đừng nói Thiên Nga, dù là nấm Hổ, nấm Voi, bọn họ cũng không ăn.

Mấy năm trước, gần nhà anh ta có một hộ gia đình, nhà mẹ đẻ con dâu bọn họ tặng một túi nấm tự hái gì đó ở nông thôn, kết quả một nhà năm người đều thiệt mạng.

“Đừng nói tôi không nhắc nhở mọi người, nếu trúng độc thật sự sẽ xảy ra án mạng đó, đến lúc ấy có hối hận cũng không kịp.” Nói xong, anh ta đứng dậy, ra ngoài đi nhặt củi.

Bỏ lại cả đám thanh niên trí thức vẫn đang ngẩn người, sau đó hai mặt nhìn nhau.