Chương 17

----

Giản Hân kéo em gái ra khỏi phòng, bảo cô đi xem có trứng gà hay không, còn mình thì vào phòng bếp chuẩn bị làm cơm trưa.

Trong chuồng gà của nhà họ Giản nuôi ba con gà mái già, ba con gà mái này là gà mái của nhà họ Giản. Bây giờ là thời kỳ lao động tập thể, cái gì cũng là của nhà nước, ngay cả bình thường xuống đồng làm việc cũng chỉ có thể kiếm tiền, chờ cuối năm chia lương thực.

Bởi vậy, mỗi nhà duy nhất được phép nuôi ba con gà mái già thì rất đặc biệt trân quý, hai ba ngày một quả trứng, trứng gà này lại là là đồ tốt!

Khi nhờ vả người khác làm việc gì đó, qua lại ân tình hoặc thậm chí trao đổi những chuyện riêng thì trứng là đồng tiền mạnh.

Giản Lộ nhìn một quả trứng gà vỏ vàng nằm trong ổ gà, ánh mắt phút chốc sáng lên.

“Lộ Lộ, có trứng không?"

Giản Hoa Lâm cầm điếu thuốc cũ, hít một ngụm, phun ra một đám khói, ánh mắt nhìn về phía chuồng gà.

“Trong nhà có bốn quả trứng gà, trong ổ gà nếu có thì gom lại một chỗ, tối nay mang qua cho bà nội con.”

Nghe nói như thế, Giản Lộ nhìn về phía bóng người phía trước bĩu môi.

Giản Hoa Lâm cả đời chỉ trông mong một đứa con trai, thế nhưng trong nhà chỉ có bốn đứa con gái, điều này đã trở thành tâm bệnh của ông.

Bởi vậy đối với cháu họ còn tốt hơn so với con gái, trong nhà chỉ cần có trứng gà thì ông đều bảo đưa cho mẹ ruột và nhà thằng em tư của ông, để cho mấy đứa cháu họ bồi bổ thân thể, chỉ vì sau này bọn họ còn có thể để ý đến ông.

“Không có, vẫn chưa đẻ trứng."



Giản Lộ dùng thân thể chặn tầm mắt của Giản Hoa Lâm, giọng nói bay về phía sau, “Đoán chừng là do thời tiết quá lạnh.”

“Mấy con gà mái già này, không đứa nào có tác dụng gì, đẻ trứng cũng khó khăn như vậy." Giản Hoa Lâm sống chết chửi mắng một câu, Trương Thúy Hà nghe được thì đang bận rộn ở phòng bếp mà cũng giật mình, luôn cảm thấy chồng đang mắng mình.

Giản Lộ bên ngoài không chậm trễ chút nào, nhẹ nhàng nhặt trứng gà trân quý lên, nhét vào trong túi mình, làm bộ như không có việc gì rời đi.

Điều này cũng may là nguyên chủ đã quen rồi, Giản Hoa Lâm tuyệt đối không nghĩ tới, con gái út nhà mình ngốc nghếch như thế lại nói dối trộm trứng gà.

Hôm nay cơm tối giống như thường ngày, cải trắng, khoai tây, khoai lang, Giản Lộ xuyên qua đây được nửa tháng đã ăn đến muốn ói, nhưng là không có cách nào khác, hiện tại điều kiện gian khổ, trong nhà thật đúng là không có gì khác.

Món mặn duy nhất chính là thịt khô và trứng gà, thịt khô chỉ có thể ăn vào ngày lễ ngày tết, trứng gà thì Giản Hoa Lâm căn bản không cho người trong nhà ăn, hoặc là cầm đi nhờ người khác làm việc, hoặc là đưa cho cháu họ.

Bởi vậy, quả trứng gà đang lẩn trốn trong túi Giản Lộ đã là quả trứng điên ngoài vòng pháp luật rồi.

Mùa đông trời tối sớm, hơn nữa đèn dầu quý giá, khi trời hơi trầm xuống, các xã viên của đại đội sản xuất Hưng Dân của công xã Hồng Tinh liền nghỉ ngơi.

Chỉ có nhà họ Giản, trong phòng bếp tối đen như mực vẫn có động tĩnh.

Nhìn quả trứng gà quý giá này đã nấu thành trứng luộc, Giản Lộ tắt máy rót nước, khôi phục tất cả như cũ, rón rén ra khỏi phòng bếp, trở lại phòng.

Giản Hân nhìn em gái làm ảo thuật móc ra một quả trứng luộc thì mắt trợn tròn.

"Em lừa ba nói không có trứng gà ư?"

“Xuỵt.”