Chương 11

----

Dưới chân núi, mười đại đội trưởng giỏi nhất ra tay săn thú đang dẫn theo mười thanh niên trai tráng chuẩn bị xuất phát. Một đám xã viên châu đầu ghé tai, trong mắt nổi lên ánh sáng, giống như đã có thể nhìn thấy cảnh tượng bọn họ mang hươu, lợn rừng trở về.

Giản Lộ kiễng chân nhìn vào trong, nhìn thấy trong mười người có mấy gương mặt quen thuộc.

Hồng Cường cùng với nam chính trong sách và thanh niên trí thức Phương Nguyên Lượng.

Thu hồi tầm mắt, thiếu nữ mắt đào hoa vừa chuyển động thì vội rời ánh mắt đến nơi khác. Nếu như cô đã xuyên tới đây thì tự nhiên phải tránh hai người này đi. Hai người này, một người là nam chính của nữ chính, một người là nam phụ cố chấp, toàn bộ đều không có quan hệ gì với mình!

Một đám thanh niên trai tráng vào núi, các xã viên khác xa xa nhìn cổ vũ cho bọn họ. Giản Hân nhìn một chút liền nhìn thấy đối tượng mình sắp kết hôn đang nói chuyện với người khác.

“Đồng chí Giản Lộ.”

Cách đó không xa, một âm thanh trong trẻo vang lên, như dòng suối róc rách chảy qua.

Giản Lộ là một người khống chế giọng nói, tự nhiên đối với âm thanh dễ nghe thì vui mừng. Cô mang theo ý cười nhìn sang bên trái, vừa vặn nhìn thấy một đóa hoa trắng nhỏ — nữ chính trong sách - Đổng Đan Cầm.

Đổng Đan Cầm là nữ chính trong sách, rất là dịu dàng lương thiện, tướng mạo xinh đẹp, cười lên giống như gió mát phất vào mặt, âm thanh trong veo. Chính là đôi mắt lệ kia giống như biết nói chuyện vậy.

"Thanh niên trí thức Đổng, có chuyện gì sao?"

Đột nhiên gặp được nữ chính trong sách, Giản Lộ vẫn duy trì ba phần cảnh giác, nếu không cần thiết, thì cô vẫn không muốn có quan hệ gì với nam nữ chính trong sách.

Đổng Đan Cầm mỉm cười mở miệng, "Đại đội trưởng bảo chúng tôi tổ chức lớp xóa mù chữ, cậu và đồng chí Giản Hân cũng có thể tới tham gia.



Xóa mù chữ???

Giản Lộ tốt nghiệp đại học 211 có cảm giác bị sỉ nhục: "..."

Mắng ai là mù chữ đây?!

Không đúng, đột nhiên cô nhớ tới nguyên chủ của cô thật đúng là người mù chữ!

Người nhà họ Giản không coi trọng giáo dục, cho dù coi trọng cũng là đưa con trai đi học. Ba đứa con trai của em trai tư nhà Giản Hoa Lâm đều học tiểu học, về phần các cô gái của nhà họ Giản thì chưa từng học qua.

Hai năm nay, công xã tiếp nhận không ít thanh niên trí thức, những thanh niên trí thức từ trong thành phố tới thì không có sức khỏe, xuống đồng làm việc tự nhiên là không bằng nông dân, nếu muốn phân công lương thực của công xã nên không ít xã viên đã phê bình kín đáo.

Nếu đã mất lương thực thì cán bộ công xã tính toán, không thể vô duyên vô cớ cho được. Họ dứt khoát lợi dụng nhóm thanh niên trí thức, xóa mù chữ cho người trong xã.

Những thanh niên trí thức từ trong thành phố tới này đều đọc qua không ít sách, cơ bản có bằng cấp trung học cơ sở, thậm chí còn lên trung học phổ thông, dạy một đám người mù chữ không biết mấy chữ thì quá dư sức.

Đổng Đan Cầm là người có tiếng nói nhất trong thanh niên trí thức, rất được tin cậy. Cô ấy cũng trở thành người phụ trách lớp xóa mù chữ của đại đội sản xuất Hưng Dân.

Nói chuyện với đối tượng một lát, Giản Hân nghe được chuyện này, liên tục gật đầu, cười nói với Đổng Đan Cầm: "Được, thanh niên trí thức Đổng, chúng tôi nhất định sẽ đi, cám ơn cô!

Dứt lời, nhìn biểu cảm phức tạp hay thay đổi trên mặt em tư, Giản Hân còn kéo ống tay áo cô: "Đây là chuyện tốt! Chúng ta vẫn phải biết thêm vài chữ chứ.”

Giản Lộ tâm rất mệt: “......”

Tốt xấu gì cô cũng có bằng đại học chính quy mà!