Chương 45: Cảnh Cáo

Phương Đường cười lạnh, chế nhạo, nói: “Cá là do tôi bắt được, tôi muốn cho ai thì cho, Triệu Vỹ Kiệt là một tên cóc ghẻ muốn bôi nhọ thanh danh của tôi, còn giở trò lưu manh với tôi, thì tại sao tôi lại phải cho tên lưu manh như anh ta ăn? Trương Kiến Thiết, nếu anh muốn kết thân với Triệu Vỹ Kiệt như vậy thì tự mình xuống sông mà bắt cá đi, anh lấy cá của tôi đi lấy lòng anh ta, khoe khoang rằng anh có năng lực tính toán đúng không?”

“Tôi nghĩ đó chỉ là hiểu lầm thôi, không cần phải cứng rắn như vậy đâu, Phương Đường, cái miệng của cô cũng quá là không muốn buông tha cho tôi rồi đấy.”

Trương Kiến Thiết không thể duy trì nụ cười được nữa, anh ta không nghĩ mồm mép Phương Đường lại lợi hại như vậy.

“Có chút hiểu lầm? Trương Kiến Thiết, đây là nước sôi không đổ lên người anh nên anh không biết đau là như thế nào, cứ chờ đến một ngày nào đó anh bị một quả phụ trong thôn bắt nạt, xem anh có thể cười nói đó là hiểu lầm hay không?”

Phương Đường không hề có chút thương xót nào. Trương Kiến Thiết này chỉ là một tên hai mặt mà thôi, anh ta sẽ làm bất cứ điều gì để lấy lòng Triệu Vỹ Kiệt, kiếp trước anh ta thường công khai chuyện cô là đối tượng kết hôn của Triệu Vỹ Kiệt.

“Ha ha, quả phụ có thể sẽ coi thường Trương Kiến Thiết mất, thân thể của anh ta quá gầy!”

Những thanh niên trí thức cười lớn và bày ra những trò đùa tục tĩu, Trương Vệ Hồng và những người khác đều đỏ mặt xấu hổ, họ đi về ký túc xá, nhưng Phương Đường thì không quan tâm, cô không phải là người da mặt mỏng như vậy.

Trương Kiến Thiết bị mọi người trêu chọc, mặt tím tái, thân hình gầy gò và thấp bé là một cái gai ở trong lòng anh ta, anh ta mới chỉ cao 1m6, cân nặng chưa đến 100, trông lại còn miệng chuột tai khỉ, sức lực cũng yếu, lúc làm việc đồng áng luôn bị đội trưởng Hoàng mắng.

Từ nhỏ đến lớn, anh ta đều không được người khác giới yêu thích, các bạn nữ trong trường cũng không thèm liếc mắt nhìn anh ta, Phương Đường lại đang sỉ nhục anh ta, người phụ nữ này thật độc ác, đáng bị Triệu Vỹ Kiệt nhắm đến.

Phương Đường hừ một tiếng, đóng cửa đi vào phòng, cô muốn cho mọi người biết, ai đối xử tốt với Triệu Vỹ Kiệt chính là muốn đối đầu với cô, cô và Triệu Vỹ Kiệt không hợp nhau, không bao giờ đội trời chung.

Ở nông thôn, nhà máy của bố Triệu Vỹ Kiệt không nổi tiếng, cô lại có sự giúp đỡ của hệ thống, thỉnh thoảng có được những thứ tốt đẹp, đời này Triệu Vỹ Kiệt đừng mơ có thể sống một cuộc sống tự do và dễ dàng nữa.

“Các cô không chia cá cho Bạch An Kỳ ăn phải không?”

Sau khi lên giường, Phương Đường đột nhiên hỏi.

Vẻ mặt chột dạ của Trương Vệ Hồng thay đổi, do dự nói: “Không... Không có, Phương Đường, chúng ta ở cùng một ký túc xá là duyên phận hiếm có, giữa cô và An Kỳ có chút hiểu lầm thì cứ nói rõ ràng với nhau, không cần thiết phải…”

“Dừng lại đi, giữa tôi và An Kỳ không có hiểu lầm gì cả, tôi chỉ là rất ghét cô ta mà thôi, tốt nhất là chưa đưa cá cho cô ta, nếu để tôi biết các cô đang lừa dối tôi thì tôi sẽ không bao giờ chia cho các cô cái gì nữa.”