Chương 37: Uất Ức

Khi nói, giọng nói của Phương Đường nghẹn ngào. Hai đời oan ức cô chưa từng kể cho ai nghe. Cha mẹ sẽ không nghe cô nói, chị gái với em trai thì lại càng không. Họ chỉ để ý đến lợi ích của bản thân, chưa bao giờ quan tâm đến sống chết của cô.

Ở trước mặt ông nội Ngô hiền từ, bao nhiêu nỗi uất ức của Phương Đường cứ trào ra như vậy, nước mắt rơi trên thớt. Cô thút tha thút thít nói: “Cháu không muốn lấy Triệu Vỹ Kiệt, nhưng anh ta luôn làm phiền cháu. Cha mẹ cháu còn nói cháu ích kỷ, không suy nghĩ cho người nhà, nhưng cháu cũng không phải là hàng hóa, cháu là con người mà!”

“Đừng khóc, Đường nha đầu đừng khóc. Cháu không sai, người sai chính là họ.”

Ông nội Ngô vô cùng đau lòng, ôm lấy Phương Đường nhẹ nhàng an ủi. Đứa trẻ này cả ngày cười nói vui vẻ, không thể ngờ rằng con bé lại khổ như vậy. Sau này, ông ấy với ông nội Phương sẽ phải thương yêu con bé này nhiều hơn một chút.

“Triệu Vỹ Kiệt ở bên ngoài ăn nói bậy bạ. Anh ta nói cháu là người yêu của anh ta. Bọn họ cũng không lên tiếng nói đỡ cho cháu, còn bảo cháu phải thành thật biết thân biết phận một chút, đừng để ảnh hưởng đến tương lai của chị gái và em trai. Ông nội Ngô, cháu cũng là con ruột của họ mà, vì sao họ lại không yêu thương cháu, mà chỉ thích chị gái với em trai?”

Phương Đường bật khóc lớn. Trước kia, cô nghi ngờ rằng bản thân mình không phải do cha mẹ sinh ra, nhưng cô với Phương Hoa là chị em sinh đôi. Rất nhiều người ở trong nhà máy chứng kiến hai chị em sinh ra, dáng vẻ của ba chị em họ cũng có chút giống nhau. Chẳng qua khuôn mặt của cô xinh đẹp hơn một chút.

Đều cùng là con ruột, vậy mà vì sao lại bị đối xử khác nhau như trời với đất như vậy?

Phương Đường thật sự không nghĩ ra. Cô muốn chính mình hỏi trực tiếp cha mẹ một chút.

“Đường nha đầu. Lòng người đều có nhiều thành kiến. Có một số cha mẹ thiên vị nhiều, có một số cha mẹ thiên vị ít. Cha mẹ cháu thiên vị chị gái và em trai, chắc chắn trong lòng cháu rất khó chịu. Đừng khóc. Sau này, cháu hãy coi ông và ông nội Phương là ông nội ruột của cháu. Chúng ta đều sẽ thương cháu!”

“Vâng. Cháu không khó chịu. Họ không thích cháu là lỗi của họ. Sau này, cháu cũng không yêu họ nữa.”

Phương Đường khẽ gật đầu, khóc xong thì thấy thoải mái hơn nhiều. Cô đã chết một lần, cô sẽ không đòi hỏi tình cảm hão huyền từ gia đình. Cô phải lấy lòng ‘boss lớn’ thật tốt, đạt đến đỉnh cao của cuộc đời, để người nhà họ Phương ghen tỵ chết đi được. Cô sẽ không cho họ chút lợi lộc nào dù chỉ là một xu.

Nhưng cô không biết rằng những lời nói này của ông nội Ngô không phải chỉ để an ủi cô mà sự thật chính là như vậy.

Phương Đường càng không biết rằng vậy mà cô có thể tìm được nhiều chỗ dựa vững chắc như thế.

Ông nội Phương đứng dựa ở cửa, nhíu chặt mày, vẻ mặt giận dữ. Nếu ông còn ở Thượng Hải, chắc chắn sẽ đến nhà họ Phương đó để dạy dỗ cho bọn họ một trận. Cả nhà bốn người đều không ra gì, Đường nha đầu là một đứa trẻ tốt như vậy tại sao lại không yêu thương con bé chứ. Mẹ nó đầu óc chắc chắn là có bệnh.

Ông nội Ngô ra ngoài, vẫy tay với ông ấy. Hai người đi xa chút rồi mới bắt đầu nói chuyện.

“Tôi có ý này. Tôi muốn nhận Đường nha đầu làm cháu gái. Ông là người làm chứng giúp tôi đi.” Ông Ngô nói.

Hiện tại ông ấy giống như người cô đơn. Vợ ông ấy đã qua đời, con cái và các cháu thì đều đã đoạn tuyệt quan hệ với ông ấy. Ông ấy chỉ muốn nhận Phương Đường làm cháu gái để sau này trong nhà có hai ông cháu sống với nhau.