Chương 33: Thu Hoạch Lớn

Tang Mặc bước một bước rộng xông lên trước, túm chặt nhánh cây, cảm giác nặng trĩu làm anh có chút vui sướиɠ. Cá lớn như vậy, anh có thể được chia không ít, canh cá rất có dinh dưỡng đối với mọi người, ông Ngô và ông Phương có thể bồi bổ thân thể.

Động tĩnh bên này hấp dẫn thanh niên trí thức khác, tất cả đều bỏ việc đang làm mà chạy tới xem náo nhiệt, vừa lúc Tang Mặc dùng sức vung lên khiến con cá nhảy lên trên bờ, con cá trắng phau nặng sáu bảy cân, đang ra sức nhảy, khiến cho đám thanh niên trí thức đang xem đều đỏ cả mắt.

Ai nói trong sông không có cá vậy?

Cái thứ đang tung tăng nhảy nhót trước mắt chính là cái gì?

Đám thanh niên trí thức đã lâu không được ăn thức ăn mặn, nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng, không muốn làm việc mà sôi nổi noi theo Phương Đường, chạy đi tìm cây gậy trúc, chỉ chốc lát sau đã làm xong một cái cần câu giản dị, có người còn đào con giun làm mồi, sau đó buông ra lời thề son sắt đầy táo bạo: “Cá thích ăn giun đất nhất, buổi tối chúng ta có thể thêm đồ ăn rồi.”

Trên bờ sông có một loạt thanh niên trí thức đang ngồi, tất cả đều đang chờ đợi cá cắn câu. Nửa giờ trôi qua, Phương Đường lại câu thêm được ba con, thậm chí còn có cả một con cá đen lớn. Thùng đều đã chứa đầy mà những người khác lại không có một chút động tĩnh nào.

Thanh niên trí thức nam buông lời nói táo bạo kia đã bị cá ăn sạch con giun đào được, nhưng mà không cắn câu khiến cho anh ta tức giận đến mức hộc cả máu.

Lại thấy Phương Đường ở bên này liên tiếp câu được cá, khiến cho bọn họ vô cùng đỏ mắt, liền chạy tới hỏi bí quyết.

“Không có bí quyết, cứ thả xuống như vậy thôi, tồi lại kéo lên là cá liền lên đây.”

Phương Đường vừa nói vừa làm mẫu, thô bạo ném cành cây vào trong nước, qua một lát, cành lại chìm xuống, trong lòng mọi người đều căng thẳng, ngừng hô hấp, Tang Mặc dùng sức lôi kéo, một con cá đen tuyền bay lên, là một con cá đen nặng khoảng hơn hai cân.

Tất cả mọi người đều im lặng, hâm mộ ghen ghét chiếm đầy trong lòng bọn họ. Phương Đường nói rất đúng, đúng thật là chẳng có bí quyết nào cả, nhưng mà vận may của người ta tốt, chính là có thể câu được cá.

Như thế này thì nói rõ lí lẽ thế nào được?

“Đau tay quá rồi, không câu nữa.”

Phương Đường lắc lắc tay, tùy tiện ném cần câu một cái, nhiều cá như vậy cũng đủ ăn rồi, không thể một lần đuổi tận gϊếŧ tuyệt, để lại lần sau lại câu nữa.

Có thanh niên trí thức nam nhanh tay lẹ mắt, nhặt cần câu mà Phương Đường vừa vứt đi, muốn dính chút vận may, nhưng kết quả vẫn là giống nhau, đến con tôm cũng đều không câu nổi. Mọi người chỉ có thể hiểu rõ hiện thực, tiếc nuối mà đi cấy mạ.

Đội trưởng Hoàng cũng đến đây, nhìn thấy thùng nhiều cá như vậy thì mắt mở lớn như mắt trâu. Ông ta đã sinh sống ở trong thôn được bốn năm chục năm rồi, đây vẫn là lần đầu tiên biết trong sông có nhiều cá như vậy.

“Cô câu à?”

Đội trưởng Hoàng hoài nghi nhìn Phương Đường, thấy thế nào cũng đều không giống.

“Đúng rồi, tôi câu đấy.”

Phương Đường cười ngọt ngào, đặc biệt đắc ý, cho dù không tin thì cũng là cô câu, là do cô may mắn có hệ thống bảo vệ.

Trong lòng đội trưởng Hoàng cũng rất ghen ghét, con gái lớn của ông ta đang ở cữ, không đủ sữa, nên rất muốn bắt chút cá trích để kích sữa, nhưng hiện tại không dễ bắt cá trích. Vậy mà thùng này có thật nhiều cá trích, lại đều rất béo, thật sự khiến ông ta thèm đến đỏ cả mắt.