Chương 31: Chúc Cô May Mắn

“Tôi muốn nói với anh, vừa rồi mắt phải của tôi nhảy nhảy, chứng minh hôm nay có chuyện tốt.” Phương Đường hạ giọng nói.

Tang Mặc nhìn nhìn khắp nơi, ở dưới ruộng nước ngoài nước ra chính là đỉa, bên rìa bờ ruộng đều là cỏ dại, có không ít cỏ đuôi ngựa và cây tể thái, nhưng không mỡ không thịt thì xào mấy loại rau này lên chỉ có vị đắng và chát, vậy nên chỉ có thể nhổ cho heo ăn.

Phía dưới bờ ruộng là một con sông cạn, đến cá cũng chẳng có mấy con, anh thật sự không biết, ở trong hoàn cảnh như vậy thì Phương Đường có thể nhặt được thứ gì tốt?

“Chúc cô may mắn!”

Tang Mặc không hề có thành ý mà nói một câu, sau đó tiếp tục cấy mạ. Làm xong những việc này thì anh còn phải đi lên núi cắt cỏ cho bò ăn, buổi tối còn phải đọc sách học tập. Ông Ngô bố trí nhiệm vụ học tập cho anh nên anh phải hoàn thành, một ngày hận không thể có bốn mươi tám tiếng đồng hồ, vì vậy không có thời gian rảnh đâu mà nói chuyện phiếm.

Phương Đường hất hất cái mũi, một lát nữa cô sẽ làm Tang Mặc khϊếp sợ.

“Nhiệm vụ hoàn thành, khen thưởng ấm cung ngày xuân, tặng kèm Khương Thái Công câu cá.” Giọng nói lạnh băng máy móc của hệ thống vang lên, nhưng nghe vào tai sao lại thánh thót động lòng người đến thế.

Hệ thống vừa nói xong liền biến mất, ngay sau đó Phương Đường cảm giác được chỗ bụng nhỏ có một trận ấm áp, dường như có một dải ánh nắng nhỏ che lại khiến cho bụng ấm áp, rồi mạnh mẽ lan tràn ra khắp chân tay khiến cho tay chân lạnh băng rất nhanh đã ấm áp, cảm giác eo đau chân đau cũng không còn, toàn thân đều thoải mái nói không nên lời.

Phương Đường duỗi người, lần khen thưởng này có ích lợi quá thực tế, kinh nguyệt đã tới nhiều ngày như vậy thì hôm nay mới là ngày thoải mái nhất, nhưng mà Khương Thái Công câu cá là chuyện gì vậy nhỉ?

Cô nhìn về phía con sông, nước sông không tính là sâu, nước trong đến mức có thể nhìn thấy cả cỏ nước phất phơ, mấy con ngỗng trắng đang nhàn nhã bơi ở trong nước, thỉnh thoảng lại chui vào trong nước, mấy người phụ nữ giặt quần áo ở bờ sông, gõ thịch thịch thịch, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng cười nói.

Cô đã nghe người dân trong thôn nói qua, sông nhỏ này không có cá, có thanh niên trí thức muốn câu cá ở sông để cải thiện bữa ăn, nhưng đến một con cá nhỏ cũng chẳng câu nổi, người dân trong thôn còn nói, cá trong sông này đã thành tinh nên rất khó câu.

Khương Thái Công câu cá, ý là tự nguyện mắc câu.

Mắt Phương Đường sáng rực lên, chọn một nhánh cây ở bờ sông, lại buộc một sợi dây rồi đi câu cá.

Tự nguyện mắc câu hả, có hệ thống hỗ trợ, chắc chắn cô có thể câu được.

“Phương Đường đang làm gì vậy? Cô ấy muốn câu cá sao?”

Có người nhìn thấy Phương Đường ngồi ở bên bờ sông Hàn Giang thả câu, cần câu cá kia cũng quá khó coi, cũng không thể gọi là cần câu, chỉ là một cái nhánh cây cùng dây leo, đến mồi câu mà cũng đều không có, vậy thì đây chắc chỉ là chơi thôi.

“Sông này không có cá, tôi đã sớm hỏi thăm qua rồi, chắc là Phương Đường đang chơi thôi.”

“Đúng vậy, người ta có người hỗ trợ làm việc rồi.”

Giọng điệu nghị luận của mấy thanh niên trí thức rất chua, vừa rồi Phương Đường lau mặt cho Tang Mặc, bọn họ đều thấy được động tác thân mật này, hơn nữa mấy ngày nay Tang Mặc đều làm việc giúp Phương Đường, chắc chắn hai người là người yêu của nhau.