Chương 29: Khinh Bỉ

.Mấy ngày nay vẫn đi làm như bình thường, đầu xuân là ngày mùa bận rộn, cày ruộng rắc phân gieo giống cấy mạ, mỗi ngày đều có công việc làm mãi không xong. Nhóm thanh niên trí thức đều đến từ thành phố, bị việc nhà nông nặng nhọc làm cho mệt đến nỗi cái eo cũng không thẳng nổi.

Việc hôm nay là cấy mạ, nước ngoài ruộng không qua cẳng chân, đi chân trần xuống ruộng đều bị đông lạnh đến tận xương cốt. Hôm nay Phương Đường rất khó chịu, kỳ kinh nguyệt của cô tới, nên eo đau chân đau, càng không muốn xuống nước, cô sợ bị nhiễm bệnh phụ khoa.

Những thanh niên trí thức khác đều xuống nước, đến cả Bạch An Kỳ cũng đều xuống, chỉ có một mình Phương Đường đứng ở trên bờ ruộng, sắc mặt có chút trắng bệch, nhìn qua trông như bị bệnh.

Tang Mặc nhìn cô, cũng không hỏi gì, chuẩn bị cấy mạ thay cô, tấm phiếu lần trước đổi được mười cân gạo, còn có mười quả trứng gà. Mỗi ngày ông Ngô đều được uống chút cháo gạo, còn uống một chén sữa mạch nha, đã hết sưng phù, thậm chí còn có thể xuống giường đi lại, thân thể của ông Phương cũng tốt lên không ít.

“Phương Đường, tại sao cô không xuống ruộng?”

Đội trưởng Hoàng đã đi tới, nổi giận đùng đùng mà quát hỏi.

Bạch An Kỳ nhìn về bên này rồi khẽ hừ một tiếng. Cô ta chính là người đi tố cáo với đội trưởng Hoàng. Dựa vào cái gì mà không xuống ruộng, cô ta đường đường là con gái của giám đốc cửa hàng bách hóa mà còn phải xuống đây.

Đương nhiên, Bạch An Kỳ càng tức giận hơn chính là Tang Mặc đối xử đặc biệt với Phương Đường. Trên cơ bản là công việc nặng nhọc mấy ngày nay của Phương Đường đều do Tang Mặc làm. Cô ta đi tìm Tang Mặc nhờ giúp đỡ mà anh lại không thèm để ý tới cô ta, đối xử khác biệt làm lòng đố kị của Bạch An Kỳ dâng lên tận trời.

“Đội trưởng, tôi bị cảm, hắt xì……”

Phương Đường hắt xì một cái lớn, chóp mũi hồng hồng, đôi mắt cũng có chút hồng, sắc mặt tái nhợt, môi không có chút màu máu. Đội trưởng Hoàng nhăn chặt mày, đây là ông ta đã mời phải Bồ Tát tới rồi.

“Đội trưởng, tôi sẽ không chậm trễ công việc, Tang Mặc làm giúp tôi, hắt xì……”

Phương Đường ra sức xoa nhẹ cái mũi, cô hơi bị cảm lạnh, hiện tại cô rất muốn uống một chén nước gừng đường đỏ nóng hầm hập, nhưng đường đỏ quá quý hiếm, cho dù có tìm toàn thôn thì có khả năng cũng không tìm ra nổi hai cân đường đỏ.

Đội trưởng Hoàng nhìn về phía người đàn ông đang yên lặng làm việc không phản bác mà hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Mấy ngày nay đều là Tang Mặc làm việc cho Phương Đường, hai người mà không phải là người yêu của nhau thì ông ta sẽ ăn toàn bộ mạ của cái ruộng này.

Buổi tối nói một tiếng với bạn già, nhân thời gian này phải giới thiệu đối tượng cho con gái út để con bé đừng luôn nhớ thương Tang Mặc, tên đàn ông này không xứng với con gái của ông ta.

“Thân thể tốt lên thì phải tự mình làm, nông thôn không nuôi người rảnh rỗi!”

Đội trưởng Hoàng tức giận mà trừng mắt nhìn sau đó chắp tay sau lưng rời đi. Hai người này kẻ muốn cho người muốn nhận, ông ta cũng không dám nói gì, chỉ là ông ta thật sự không quen nhìn dáng vẻ nũng nịu của Phương Đường này.

Loại phụ nữ này mà cưới về nhà thì có thể làm được cái gì chứ?

Dáng vẻ thì xinh đẹp, nhưng xinh đẹp có thể làm thành cơm ăn sao?

Đến thùng phân cũng không gánh nổi, mọi việc ngoài ruộng thì cũng không biết làm. Cho dù phụ nữ có xinh đẹp thì tắt đèn rồi cũng đều giống nhau. Hừ, nếu mà con của ông ta còn chưa lấy vợ thì chắc chắn cũng sẽ không cưới một người con dâu như Phương Đường, dù chỉ làm vật trang trí thôi cũng ngại quá yếu ớt!