Chương 20: Bị Từ Chối

Phương Đường giơ cuốc lên, nếu tên khốn kiếp này còn muốn dây dưa nữa thì cô sẽ cuốc cho anh ta một cái.

Triệu Vỹ Kiệt nhìn cô với ánh mắt u ám, dằn mặt: “Phương Đường, chị gái cô còn chưa lên đại học, em trai cô cũng chưa được chuyển chính thức đâu.”

“Liên quan gì đến tôi, có bản lĩnh thì khai trừ cả cha mẹ tôi đi. Cút. Tránh xa tôi ra, nếu không tôi gϊếŧ anh đó!”

Phương Đường không kiềm chế được cơn giận dữ, giơ cao cái cuốc định đập xuống. Triệu Vỹ Kiệt hoảng sợ lùi liên tục, ngã sõng soài, vô cùng chật vật.

“Tôi có thể kiếm được chỉ tiêu tuyển dụng. Nếu cô muốn về thành phố thì phải nghe lời một chút.”

Triệu Vỹ Kiệt không ngờ Phương Đường lại nóng tính đến vậy, bèn hạ giọng dỗ danh. Anh ta còn chưa chiếm được nên không nỡ bỏ cuộc.

“Cút!”

Phương Đường vung một nhát cuốc vào giữa hai chân Triệu Vỹ Kiệt, chỉ cách chỗ hiểm yếu của anh ta vài phân. Triệu Vỹ Kiệt tái mặt, suýt chút nữa thì hương hỏa nhà họ Triệu đã bị đứt đoạn rồi.

Đồ đê tiện cho thể diện mà không biết điều, rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt. Vậy thì đừng trách anh ta không thương hương tiếc ngọc.

“Lại là các người, còn ồn ào nữa thì cút hết về thành phố cho tôi!”

Đội trưởng Hoàng đi đến, phạt mỗi bên mười roi, càng không có ấn tượng tốt gì đối với Phương Đường. Ruồi không bâu vào trứng lành, chắc chắn bản thân cô gái này có vấn đề, nhất định phải tăng thêm cường độ lao động để cải tạo cô cho tốt.

Triệu Vỹ Kiệt hậm hực rời đi, quay đầu lại liếc nhìn cô với ánh mắt không cam lòng. Ánh mắt âm u kia giống hệt như rắn độc. Cả người Phương Đường run rẩy, nước mắt nhanh chóng làm ướt mặt cô.

Vài thanh niên trí thức nam khác tiến đến an ủi cô, còn đề nghị cuốc đất giúp cô, nhưng Phương Đường đều từ chối, không muốn dính líu đến họ.

Cô cắn chặt răng cuốc thêm vài nhát. Đến khi tay cực kỳ đau nhức, cô mới dứt khoát ném cuốc đi, tiến về phía Tang Mặc.

“Tránh ra!”

Tang Mặc giơ cao cuốc, vị trí ngay trên đỉnh đầu Phương Đường.

“Tay tôi chảy máu rồi.”

Phương Đường uất ức đưa tay ra, lòng bàn tay trắng nõn mềm mại nổi lên vài nốt phồng rộp đỏ máu, vừa nhìn thật khiến người ta đau lòng.

“Chảy riết rồi cũng quen thôi.”

Tang Mặc vẫn không hề bận tâm, ai mà chẳng phải trải qua như vậy. Chỉ là vài nốt phồng rộp, tay cũng đâu có gãy.

“Anh có thể cuốc đất giúp tôi được không?”

Phương Đường vừa nói vừa khóc, nước mắt không thể kiềm chế được mà chảy ra. Dáng vẻ của cô lúc này hẳn là có một bài thơ để miêu tả:

“Hoa lê đẫm nước mưa tranh nhau khoe sắc. Thược dược l*иg trong sương khói tô điểm vẻ đẹp yêu kiều.”

Các thanh niên trí thức nam khác đều cảm thấy thương xót và ghen tị với Tang Mặc vì được người đẹp để mắt đến. Vậy mà Tang Mặc lại còn lạnh mặt, đúng là không biết tốt xấu.

“Tự lực cánh sinh, ăn no mặc ấm!”

Tang Mặc lạnh lùng buông một câu, tiếp tục cuốc đất.

Muốn nhờ anh làm việc là điều không thể, anh không rảnh rỗi như vậy đâu.

“Tôi có bột sữa lúa mạch.” Phương Đường nghĩ ra một diệu kế.

Cái cuốc của Tang Mặc khựng lại giữa không trung. Lúc nó rơi xuống đất, cô liền nghe anh nói: “Đợi đã!”

Phương Đường nhoẻn miệng cười. Cô đã sớm biết bột sữa lúa mạch có tác dụng, vốn dĩ cô đã định tặng hai ông, mượn tay Tang Mặc tặng cũng không có gì khác biệt.

Buổi sáng, Tang Mặc cuốc đất của mình. Sau khi ăn cơm xong, anh liền sang cuốc cho Phương Đường, cuốc rất mạnh. Một nhát cuốc xuống đào lên một mảng đất lớn, hiệu quả đáng kinh ngạc. Phương Đường ngồi bên bờ ruộng cạnh đó nhặt cỏ dại chơi đùa, dáng vẻ nhàn nhã thoải mái, khiến Bạch An Kỳ tức đến mức đau cả mắt.