Chương 16: Không Thương Hoa Tiếc Ngọc

Phương Đường hái được sáu cành đào, lúc này mới mãn nguyện nở nụ cười, lộ ra chiếc răng khểnh. Đôi mắt cô cong cong, còn đẹp hơn cả hoa đào trong tay cô, khiến cho màn đêm u ám cũng sáng sủa hơn không ít.

“Đủ chưa?”

Tang Mặc nghiến răng nghiến lợi hỏi, nếu cô gái này còn dám sai khiến anh, anh tuyệt đối sẽ không khách sáo.

“Đủ rồi, cảm ơn anh!”

Phương Đường biết điều, vẫy tay chào ông cụ Phương: “Ông nội Phương, tạm biệt!”

“Tạm biệt, đi đường cẩn thận.” Ông lão cười ha ha vẫy tay, tiễn hai người xuống núi xong mới quay về nhà.

Tang Mặc đi phía trước rất nhanh, đầu gối Phương Đường còn đau, đi không nhanh, rất nhanh khoảng cách của hai người bị kéo giãn thành một khoảng cách lớn. Trời càng ngày càng tối, thỉnh thoảng còn truyền đến âm thanh rợn người quái dị, cô không khỏi kêu lên: “Tang Mặc, anh chậm một chút, đầu gối tôi đau!”

Đi nhanh như vậy, vội đi đầu thai à?

Phương Đường thầm oán than trong lòng, ‘cũng không biết đời trước tên này có lấy vợ hay không, tính khí thối tha này thật khó hầu hạ, người phụ nữ nào mà chịu được?’

Tang Mặc dừng lại, đợi Phương Đường đi đến gần, anh lại đi tiếp. Sau khi kéo giãn khoảng cách, anh lại dừng lại, cứ đi đi dừng dừng như vậy mười mấy phút, cuối cùng cũng đến chân núi. Ký túc xá thanh niên trí thức đã sáng đèn, còn có tiếng nói chuyện và mùi thức ăn thơm lừng.

Lúc sắp đến cửa, hai người tách ra, thời đại này nam nữ không thể đi quá gần nhau, sẽ bị người ta hiểu lầm là đang yêu đương, lời đồn đại rất khó nghe.

Tang Mặc đi thẳng vào ký túc xá. Anh ở chung phòng với Triệu Vỹ Kiệt, giường cũng sát nhau. Triệu Vỹ Kiệt đang nằm trên giường, anh ta bị Phương Đường ném đá không nhẹ, đến giờ vẫn còn choáng váng, toàn thân không có sức lực.

“Vỹ Kiệt, Phương Đường thật sự là người yêu của anh à?”

Người thanh niên trí thức hỏi tên là Trương Kiến Thiết, cũng là người Thượng Hải, dáng người gầy gò, chỉ cao hơn một mét sáu. Anh ta gầy đến mức phụ nữ cũng đánh thắng anh ta, nhưng lại nói nhiều hơn cả mấy bà thím, còn thích tám chuyện, chính là một cái loa phóng thanh đáng ghét.

“Tất nhiên, cha mẹ của cô ấy đều đã đồng ý rồi.” Triệu Vỹ Kiệt cực kỳ đắc ý.

“Tôi thấy Phương Đường người ta không vui vẻ gì nhỉ? Nếu không thì sao lại ném đá vào đầu cậu?” Một thanh niên trí thức khác lên tiếng, anh ấy không ưa bộ dạng mặt dày mày dạn của Triệu Vỹ Kiệt, cũng thương xót Phương Đường bị con cóc ghẻ này bám lấy.

“Đúng vậy, Phương Đường còn nói không quen biết cậu!”

Trong ký túc xá có một số thanh niên trí thức, là từ ký túc xá bên cạnh sang chơi, đều có thiện cảm với Phương Đường, không ưa con cóc ghẻ Triệu Vỹ Kiệt này, nên đồng thanh nói lời chế giễu.

Sắc mặt Triệu Vỹ Kiệt càng ngày càng u ám, đầu cũng càng choáng váng hơn, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Phương Đường này đúng là con nhỏ đê tiện không biết điều, được voi đòi tiên. Anh ta phải viết thư về nhà, để mẹ anh ta đến cảnh cáo nhà họ Phương. Phương Đường nghe lời cha mẹ nhất, hừ, anh ta nhất định phải cưới con nhỏ đê tiện này, đợi đến lúc chơi chán rồi sẽ bỏ.

Tang Mặc rửa chân, lên giường ngủ, không tham gia phát biểu, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.