Chương 2

Một đôi chân dài thì quấn quýt không rời với anh, đầu gối còn thỉnh thoảng cọ xát vào da đùi anh, câu nói ngọt ngào của cô khiến nhiệt độ nhanh chóng tăng vọt.

Mặc dù không muốn, nhưng Phạm Diễn Hành không thể không thừa nhận rằng toàn thân người phụ nữ này tràn ngập phong tình, chỉ một câu nói, một ánh mắt thôi cũng đủ khiến lòng người ngứa ngáy.

"Tôi đùa thôi, đừng để trong lòng."

Nhìn thấy sắc mặt anh trở nên khó coi, người phụ nữ cười khẽ hai tiếng, nói xong liền lảo đảo muốn đứng dậy, nhưng vừa mới có động tác thì thân thể liền mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất.

May mà lúc này dưới thân còn có một tấm đệm thịt hình người cho nên cô chỉ kêu lên một tiếng, hai tay chống lên ngực anh, nhanh chóng ổn định thân hình.

Cảm giác khi chạm vào cứng ngắc, không cần cởϊ qυầи áo cũng có thể biết thân hình người đàn ông này tốt đến mức nào.

Lúc này tầm mắt của hai người chạm nhau, trong mắt Lương Thanh Thanh có chút kinh ngạc, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, vì không những thân hình người đàn ông này xuất chúng mà còn vì gương mặt, có thể nói người đàn ông này từ trên xuống dưới đều vô cùng phù hợp với thẩm mỹ của cô.

Khuôn mặt anh tuấn, mày rậm mắt to, đường nét khuôn mặt lưu loát, khí chất vừa cao quý vừa lưu manh...

Chậc chậc, cô chỉ ra ngoài thổi gió một chút thôi mà cũng có thể gặp được cực phẩm đẹp trai, lát nữa nếu nói cho Lâm Lâm nghe thì cô bạn kia lại phải gào lên ghen tị rồi, nhưng đáng tiếc ngày mai cô phải về nước rồi, vì kế hoạch nhiều năm nên không có phúc hưởng thụ rồi.

Cho nên mượn hơi men, chiếm chút tiện nghi trên miệng cũng coi như được rồi.



Chỉ là... sao chỉ chớp mắt một cái, mà đèn trong sân đều tắt hết rồi? Đen thui thùi, có hơi đáng sợ.

Lương Thanh Thanh thầm oán thán hai câu, vừa nở nụ cười, vừa vỗ vỗ ngực anh, lại mở miệng nói:

"Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi say rượu làm càn, lát nữa vào trong tôi mời anh uống hai ly đền tội nhé? Muốn uống gì cũng được."

Nói xong lại muốn đứng dậy, nhưng cuối cùng cô cũng phát hiện ra chỗ không ổn.

Rõ ràng tối nay cô mặc một chiếc váy dài hở lưng màu hồng nhạt, sao bây giờ lại biến thành áo ngắn quần dài?

Lương Thanh Thanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn xung quanh, đây đâu còn là sân vườn xinh đẹp trong khu biệt thự sang trọng mà cô vừa ở? Trông giống như một vùng hoang dã không biết tên nào đó.

"Mình uống rượu say đến hồ đồ rồi sao?"

Thấp giọng lẩm bẩm, cô không dám tin đưa tay ôm lấy trán, tưởng rằng mình say rượu nên xuất hiện ảo giác, nhưng cảm giác ngứa ngáy khi râu ngô quét qua chân cùng với bộ não tỉnh táo không ngừng nhắc nhở cô rằng tất cả những điều này đều không phải mơ.

"Lương Thanh Thanh! Cô còn muốn đè tôi đến bao giờ?"