Chị dâu thứ ba Vương Dung đắc ý nói: “Mẹ, mẹ xem! Con đã nói mà, em gái không muốn gả cho người ta là vì còn nhớ thương thanh niên trí thức họ Tưởng, nhưng thanh niên trí thứ Tưởng kia là vị hôn phu của thanh niên trí thức An. Bây giờ cả thôn đều biết em gái đào góc tường thanh niên trí thức An, hiện tại em gái vẫn còn dây dưa với thanh niên trí thức Tưởng thì sau này gia đình chúng ta làm sao ở lại trong thôn được nữa. Con cũng không còn mặt mũi.”
Chị dâu cả Hồng Tiểu Quyên lập tức phụ họa theo: “Bản thân con có thanh danh tốt hay không cũng không quan trọng, nhưng sau này mấy đứa Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ đến tuổi tìm đối tượng thì phải làm sao?
Dương Thụ Ảnh: “…”
Khá lắm!
Nhìn thấy mấy đứa Đại Hổ, Tiểu Hổ đang chơi bùn ở đằng xa, Dương Thụ Ảnh thật sự không còn cách nào tưởng tượng được mình lại có thể ảnh hưởng đến chuyện hôn nhân của mấy đứa bé.”
Nhưng lúc này thấy chị dâu cả Hồng Tiểu Quyên và chị dâu thứ ba Vương Dung đều nhất trí tận lực muốn lập tức gả cô đi thì cô chỉ có thể nói trước kia nguyên chủ làm người rất kém.
Gần đây cô không dám làm gì khiến sụp đổ nhân vật đã được thiết lập từ trước, cũng không dám làm thay đổi quá nhiều.
Dương Thụ Ảnh sợ cha Dương và mẹ Dương bị hai chị dâu nói mà động lòng nên vội vàng mở miệng: “Mẹ, con không thích thanh niên trí thức Tưởng kia nữa.”
Anh cả Dương gia là một người thành thật, vẻ mặt anh ta đau khổ, nói: “Em gái, trước kia em cũng nói như vậy, nhưng sang ngày hôm sau không phải đã lập tức đi theo phía sau thanh niên trí thức Tưởng kia sao?”
Dương Thụ Ảnh: “…”
Khó có lúc mẹ Dương cứng rắn được một lần, nói: “Con gái, con trở về phòng đi! Đêm nay con không được đi gặp thanh niên trí thức An và thanh niên trí thức Tưởng!”
Nói thật thì An Mai Tuyết hớt hải tìm đến cô như vậy là đã nằm trong dự đoán của cô. Trước kia cô vẫn còn đánh giá tác dụng làm trắng đẹp của cam lộ, vừa rồi còn lo lắng ra ngoài sẽ dễ dàng bị lộ.
Cô không sợ vạch mặt với An Mai Tuyết nhưng lúc này còn chưa đến lúc vạch mặt, cô còn phải mượn đối phương để tẩy trắng cho danh tiếng của nguyên chủ.
Cho nên vừa thấy mẹ Dương đã tìm cho mình một cái cớ rất hay thì Dương Thụ Ảnh lập tức ngoan ngoãn trở lại phòng mình.
Còn về chuyện hôn sự của mình, cô dự định sẽ nói rõ ràng với mẹ Dương vào ngày mai, tuyệt đối không được gả cô cho người ta sớm như vậy.
Ban đầu mẹ Dương còn lo lắng không cho cô gặp thanh niên trí thức Tưởng cô sẽ làm ầm ĩ lên, nhưng thấy cô ngoan ngoãn trở về phòng của mình thì mẹ Dương yên tâm thở dài một tiếng.
Sắc mặt của cha Dương cũng khá hơn rất nhiều, những người khác thì đưa mắt nhìn nhau.
Nhất là chị dâu cả Hồng Tiểu Quyên và chị dâu thứ ba Vương Dung.
Các cô còn nghĩ nếu hôm nay cô em chồng làm ầm ĩ đòi đi gặp thanh niên trí thức An và thanh niên trí thức Tưởng sẽ tốt hơn, như thế việc họ thuyết phục cô em chồng lấy chồng sẽ có xác suất lớn hơn.
Hai người họ chờ đợi em chồng làm ầm ĩ, nhưng ai ngờ cô lại ngoan ngoãn, nghe lời như vậy, thế là một bụng những lời dùng để thuyết phục cha Dương và mẹ Dương nhanh chóng gả em chồng đi đành tiếp tục nghẹn trong bụng.
Sau khi về phòng, lỗ tai Dương Thụ Ảnh dựng đứng lên, cô muốn nghe xem người Dương gia sẽ đối phó thế nào với An Mai Tuyết.
An Mai Tuyết vừa mất đi bàn tay vàng nên chắc chắn không dễ đuổi cô ta đi.
Đúng là An Mai Tuyết không hề dễ đuổi, bàn tay vàng có thể giúp cô ta xinh đẹp đột nhiên không có, suýt nữa An Mai Tuyết đã phát điên lên rồi.