Chương 21: Sâu

Thân thể đang muốn xông lên của Chu Dĩnh Phương cứng đờ lại, lúc này cô ta mới nhớ sau lưng Dương Thụ Ảnh còn có bốn người anh trai giúp đỡ, mẹ của Dương Thụ Ảnh càng là người đàn bà đanh đá được cả thôn công nhận, cho nên cô ta thật sự không dám chọc Dương Thụ Ảnh, cuối cùng chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn cô, sau đó quay người rời đi.

Vốn dĩ Thụ Ảnh đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nếu như An Mai Tuyết không đi theo cô, thì cô đàng phải sử dụng chiến thuật mạo hiểm, nhưng mà xem ra bây giờ không cần thiết nữa.

“Thụ Ảnh, cô tìm tôi có chuyện gì thế?”

“Tôi đến để cảm ơn lần trước cô đã đưa tôi đến phòng khám, đúng rồi, tôi có quà muốn tặng cho cô.” Thụ Ảnh đưa cho cô ta một cái hộp.

“Ồ, vậy cảm ơn Thụ Ảnh nhé.” An Mai Tuyết cảm ơn một cách có lệ, sau đó giơ tay muốn nhận lấy.

“Để tôi mở ra cho cô xem nhé.” Thụ Ảnh tránh tay của cô ta, mong chờ nói.

An Mai Tuyết nghi ngờ nhìn cô một cái, thấy Dương Thụ Ảnh mở hộp ra, suýt chút nữa đập vào mặt cô ta.

Vốn dĩ An Mai Tuyết đã cảm thấy khó chịu, trong lòng chửi thầm, đúng là đồ nhà quê, tính cách thô lỗ, không hiểu lễ nghi chút nào, đợi sau khi cô ta nhìn thấy đồ vật trong hộp là một đống sâu bọ đang bò, cô ta sợ đến mức hất cái hộp ra xa, không chịu được hét lên.

“Á! Sâu, sâu!”

Bởi vì chiếc hộp quá gần An Mai Tuyết, khi cô ta hất hộp ra, gần như chỗ sâu bọ đó đều bị hất ngược lên người cô ta.

“Mai Tuyết, rơi hết trên người cậu rồi kìa.” Lời nói của Thụ Ảnh khiến An Mai Tuyết hoảng sợ.

An Mai Tuyết sợ đến mức nhảy xa ba thước, không ngừng giũ giũ cổ áo và vạt áo, la hét ra lệnh nói: “Ở đâu? Nhanh, nhanh lên, nhanh bắt xuống cho tôi!!”



“Đừng sợ, tôi bắt cho cô!” Ý cười trong mắt của Thụ Ảnh càng thêm nồng đậm.

Tranh thủ lúc An Mai Tuyết đang hoảng sợ, lúc Thụ Ảnh đang giúp An Mai Tuyết giúp sâu, cô đã vô cùng chuẩn xác tìm được hình xăm cá chép nhỏ trên cánh tay trái của An Mai Tuyết, chịu đựng đau đớn, dùng máu tươi của mình bôi lên toàn bộ hình xăm.

Nếu như đây là lấy máu nhận chủ, mà tấm bài gỗ đó lại là do tổ tiên cô truyền lại, có lẽ máu của cô càng có tác dụng hơn, cho dù không phải thì nhỡ đâu có thể loại bỏ máu của An Mai Tuyết thì sao, giải trừ trói định với tấm bài gỗ.

Thụ Ảnh cũng không biết liệu phương pháp lung tung này có hiệu quả hay không, nhưng bây giờ cô chỉ có thể liều một phen.

Nhưng mà!

Một giây, hai giây……

Ba mươi giây đã trôi qua.

Đợi rất lâu cũng không thấy tấm bài gỗ rơi ra, mặc dù cô đã đoán trước được rằng khả năng này sẽ thất bại, nhưng khi điều này thật sự xảy ra, trong lòng Thụ Ảnh vẫn không tránh khỏi có chút thất vọng.

Bởi vì tiếng thét chói tai của An Mai Tuyết, đã có rất nhiều thanh niên trí thức chú ý đến nơi này, Tưởng Tĩnh Nghiễm càng là vừa đến đã lôi An Mai Tuyết ra sau người, An Mai Tuyết cũng giả vờ yếu đuối sợ hãi trốn sau lưng anh ta.

Tưởng Tĩnh Nghiễm lạnh lùng nhìn về phía Dương Thụ Ảnh, sắc bén nói: “Dương Thụ Ảnh, tôi chưa từng thấy được người phụ nữ nào độc ác như cô cả, sự tồn tại của cô khiến tôi cảm thấy ghê tởm! Thật đau lòng cho Mai Tuyết đối xử tốt với cô như vậy, sao cô có thể độc ác đến vậy, không phải lén lút bắt nạt cô ấy thì chính là lấy sâu ra dọa cô ấy?”

“Tôi không đánh phụ nữ, nhưng tôi cảnh cáo cô, Mai Tuyết là vị hôn thê của tôi, nếu như cô lại làm ra chuyện gì gây tổn thương cô ấy thì đừng trách tôi không coi cô như phụ nữ, không khách khí với cô!”