Chương 32

Diệp Vãn Ngưng lần đầu tiên ngủ trên giường sưởi, nhưng cảm giác mới lạ này cũng không kéo dài được lâu. Bởi vì cô hôm nay quá mệt, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ trong tiếng gió bên ngoài.

"Ôi, cuối cùng cũng trở lại căn phòng cũ nơi đóng quân rồi, ngủ ở đây mới thoải mái dễ chịu chứ, cái giường nằm trên tàu lửa làm tôi khó chịu muốn chết, chân không thể duỗi thẳng được."

Kết thúc buổi huấn luyện nửa ngày, Ngũ Kiến An vừa về đến giường liền nằm phịch xuống, không muốn dậy nữa.

Anh ta thoải mái duỗi lưng, quay đầu lại thấy Bùi Quân Ngật nằm trên giường bên cạnh, dường như không nghe thấy gì, vẫn nhìn chăm chú lên trần nhà.

Phòng của bọn họ không bật đèn dầu, nên trong bóng tối dày đặc này, Ngũ Kiến An chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao và những đường nét cơ bản trên khuôn mặt của Bùi Quân Ngật.

Nhưng dù thế, khuôn mặt điển trai của Bùi Quân Ngật vẫn trông đầy cuốn hút đến mức đáng ghét. Ngũ Kiến An lười nhìn mặt Bùi Quân Ngật, liền tò mò nhìn trần nhà một lúc lâu. Nhưng nhìn mãi mà cũng chẳng phát hiện ra điều gì đặc biệt.

"Này, Lão Bùi, cậu đang nhìn gì vậy? Trên trần nhà có gì hay ho à?"

Ngũ Kiến An bực bội. Đặc biệt là khi nói hai câu liền mà Bùi Quân Ngật vẫn chẳng thèm đáp lại, như thể không nghe thấy.

Ngũ Kiến An thở dài, bất giác nhớ lại khoảnh khắc mình đối diện với Diệp Vãn Ngưng trên tàu. Nghĩ đến việc mình từng nắm tay một người đẹp như vậy, tinh thần vốn không buồn ngủ của anh ta bỗng nhiên phấn chấn hơn mấy phần.

"Hahaha~" Trong căn phòng yên tĩnh, đột nhiên vang lên hai tiếng cười ngốc nghếch.

Cuối cùng Bùi Quân Ngật cũng nghe thấy. Anh cau mày, duỗi chân dài trực tiếp đá vào giường bên cạnh một cái.

"Nửa đêm nửa hôm cười ngớ ngẩn cái gì thế? Bị bệnh à?"

Ngũ Kiến An bị đá một cái cũng không giận, ngược lại vì Bùi Quân Ngật cuối cùng cũng đáp lại mình nên anh ta còn cười toe toét thêm vài tiếng nữa.

"Tôi đâu có bệnh, tôi đang nghĩ đến đồng chí Diệp Vãn Ngưng kia kìa, cậu không tiếp xúc thì không biết, tay của đồng chí Diệp mềm lắm, vừa mịn vừa trơn. Lúc tôi bắt tay với cô ấy, tôi cứ ngỡ là chạm vào ngọc mềm cơ, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy vui. Đời này mà được nắm tay một nữ đồng chí xinh đẹp như vậy đúng là đáng giá."

“...”

Bùi Quân Ngật vốn đã rất bực bội, hơn nữa bản thân anh còn không rõ mình bực vì điều gì. Bây giờ, mấy câu tự đắc của Ngũ Kiến An khiến tâm trạng anh càng thêm bực bội.

Bùi Quân Ngật cứ không ngừng nhớ lại những biểu cảm của Diệp Vãn Ngưng khi nhìn anh hôm nay. Có nụ cười cảm kích khi lần đầu tiên đối mặt, có biểu cảm chán ghét khi cô la anh, cũng có ánh mắt nghiêm túc trong sáng khi cô dặn dò anh.

Bây giờ được Ngũ Kiến An nhắc nhở, anh lại không thể không nhớ lại lần đầu tiên Diệp Vãn Ngưng cười và đưa cho anh thanh sô cô la.

Lúc đó dường như anh có chạm vào ngón tay của cô, mà cũng có thể là không. Bây giờ nghĩ lại, ngoài sự hối tiếc, anh chỉ thấy thêm tiếc nuối.

Tại sao khi đó anh không kiên nhẫn hơn, trò chuyện thêm vài câu, hoặc cảm nhận rõ ràng hơn cảm giác ngón tay cô chạm vào mình là như thế nào?

Đáng ghét, nghĩ đến đây, anh thậm chí còn cảm thấy có chút ghen tị với tên ngốc Ngũ Kiến An!

Ngay cả tên đó cũng đã nắm tay cô ấy rồi!

Nghĩ đến đây, Bùi Quân Ngật suýt nữa không kìm được mà nhảy lên đá Ngũ Kiến An thêm một cú. Nhưng anh nhịn lại, chỉ lặng lẽ xoay người nằm quay lưng về phía Ngũ Kiến An và nhìn ra cửa sổ.

Rõ ràng bên ngoài tối đen như mực, chẳng thấy gì cả, nhưng trong đầu Bùi Quân Ngật cứ như đang chiếu lại bộ phim chậm rãi về những lần anh tiếp xúc với Diệp Vãn Ngưng.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô đánh gục tên trộm một cách kinh ngạc, đến lần gặp thứ hai khi không nhận ra cô là ai và bỏ lỡ cơ hội trò chuyện, đến khi cô sốt sắng la anh vì cấp trên bị ngất khiến anh ngỡ ngàng, rồi cảm giác kỳ lạ sau đó nảy sinh trong lòng.

Bùi Quân Ngật càng nghĩ càng cảm thấy nữ đồng chí xinh đẹp này, người không những không làm phiền anh mà còn tỏ ra rất khó chịu với anh, thật sự rất khác biệt.

Phải rồi! Cô còn từng chạm vào ngực của anh!

Mặc dù lúc đó Diệp Vãn Ngưng có vẻ đang ghét bỏ vì anh làm cản trở, nhưng cô ấy thực sự đã dùng hai tay đẩy ngực anh!

Nhớ lại cảnh đó, Bùi Quân Ngật vô thức đưa tay lên sờ ngực mình, trên môi còn hiện lên một nụ cười mà chính anh cũng không nhận ra.

"Nói thật nhé, vụ cá cược của chúng ta, tôi thắng rồi đúng không? Ngày mai cậu phải chạy thêm 20km đấy, đừng có mà trốn."

Ngũ Kiến An không biết Bùi Quân Ngật đã ngủ chưa, nhưng dù sao thì anh ta cũng rất hiếm khi thắng cược, nên nhất định phải nhìn tận mắt thấy Búi Quân Ngật chạy hết mới được!

Lần này, Bùi Quân Ngật chịu đáp lại. Anh xoay người, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn lên trần nhà, đôi mắt lấp lánh ánh sáng rực rỡ.

"Yên tâm, tôi sẽ không trốn."

Nói xong, anh đột nhiên ngồi dậy, bật đèn dầu và nghiêm túc lấy ra một tập giấy viết thư.

Ngũ Kiến An chuẩn bị ngủ rồi, thấy Bùi Quân Ngật đột nhiên dậy làm thế này, không khỏi tò mò.

"Ê, cậu làm gì đấy? Nửa đêm rồi, viết thư cho ai à?"

Ngũ Kiến An không ngủ được, lại bò xuống giường, tò mò định xem thử, nhưng Bùi Quân Ngật liền đá anh ta một cú.

"Cậu bị điên à? Tôi viết thư cho ai liên quan gì đến cậu? Cút về ngủ đi."

Ngũ Kiến An bị đá cho loạng choạng, miệng lẩm bẩm chửi rủa rồi quay lại giường, nhưng vẫn nhìn Bùi Quân Ngật mà ngờ vực.

Nửa đêm, đèn dầu thì mờ, thời tiết thì lạnh, anh chỉ khoác một chiếc áo mà dậy viết thư, thật là kỳ lạ. Chẳng lẽ nhà Bùi Quân Ngật có chuyện gấp gì sao?