Cố Yên Nhiên cắn một miếng bánh bao trộn hai loại bột, suýt nữa thì muốn chửi bậy, nhưng ngẩng đầu lên lại thấy đại đội trưởng hình như đang để ý đến mình, cô ta chỉ có thể cúi đầu uống cháo, không dám làm loạn. Dù sao, nếu gây rối thì ngày mai có khi bị tố giác thật, cô ta không dám.
Thực ra, những người khác cũng không quen ăn loại bánh thô ráp này. Mặc dù nhà bọn họ cũng không giàu có gì, nhưng ít ra cũng không đến mức phải ăn loại bánh làm từ hai loại bột trộn thế này.
Ngay cả nhà Liễu Xuân Nga đông người, nhưng dù tệ đến đâu họ cũng chỉ ăn bánh từ bột ngô nguyên chất.
Tuy nhiên, hôm nay mọi người đã ngồi tàu rất lâu, lại phải đi bộ dưới gió lạnh hai tiếng, thật sự là vừa lạnh vừa đói. Bánh dù khó ăn nhưng ít ra rất no bụng.
Nếu không nuốt nổi bánh thì còn có cháo nóng để uống, uống xong còn có thể ăn thêm ít dưa muối, tổng thể vẫn có thể chấp nhận được.
Nhưng Diệp Vãn Ngưng ăn vài miếng không thể chịu được cảm giác thô ráp của bánh, nên cô bỏ miếng bánh đã cắn xuống, chỉ uống một ít cháo ngũ cốc rồi đặt bát xuống.
Liễu Xuân Nga thấy cô ngừng đũa, tò mò liếc nhìn một cái, rồi chợt nhớ ra là Diệp Vãn Ngưng có mua hai phần cơm hộp.
Diệp Vãn Ngưng biết Liễu Xuân Nga đã đoán được suy nghĩ của mình, liền đẩy bát của mình sang phía cô ấy, dùng ánh mắt hỏi có muốn ăn không.
Liễu Xuân Nga mím môi tỏ vẻ muốn, sau đó lặng lẽ ăn hết bát của mình rồi rất cảm kích ăn hết luôn cả bát của Diệp Vãn Ngưng.
Mọi người đều tập trung ăn, không ai chú ý đến hành động nhỏ của hai người họ ngồi ở góc bàn. Chỉ đến khi tất cả đã no nê, tinh thần cũng phấn chấn trở lại, nhóm nam chính mới phát hiện ra cạnh mình có một đại mỹ nhân!
Vì nhà của đội trưởng không xa chỗ ở của thanh niên trí thức, nên mặc dù Diệp Vãn Ngưng đã thay áo khoác dạ thành áo lính màu xanh đậm, nhưng cô không đội mũ.
Thêm nữa, khi ăn cô phải bỏ khẩu trang ra, nên dù người khác không thể nhìn rõ thân hình cô, nhưng gương mặt hoàn mỹ, như thể được chạm khắc tỉ mỉ của cô lại hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người.
Đặc biệt, trong căn phòng này, ngọn đèn dầu bị cơn gió thi thoảng thổi vào làm chập chờn, đôi lông mày mảnh mai cùng hàng mi dài của Diệp Vãn Ngưng còn đổ bóng nhạt nhòa.
Khi cô ngẩng đầu lên, hai bóng nhỏ đó càng tôn thêm vẻ đẹp rực rỡ cho đôi mắt, khiến cả người cô toát lên một sự tao nhã không thể so bì.
Dương Thải Điệp nhìn mà ngẩn ngơ.
“Wow! Thanh niên trí thức Diệp, cậu thật xinh đẹp! Từ nhỏ tới giờ tôi chưa từng thấy nữ đồng chí nào đẹp hơn cậu đâu!”
Mấy nam thanh niên trí thức, trừ Liễu Chí Viễn, đều là nam chính của hai cuốn sách khác, nên mặc dù khi vừa ngẩng đầu lên đã bị khuôn mặt của Diệp Vãn Ngưng làm cho kinh ngạc, nhưng họ không nói gì, chỉ là theo phản xạ tự nhiên nhìn cô thêm vài lần. Nhưng các nữ thanh niên trí thức thì khác.
Dương Thải Điệp, nữ chính trong truyện thế thân bạch nguyệt quang, là một cô gái giành được tình yêu của nam chính nhờ sự ngây thơ và lương thiện.
Tính cách của Dương Thải Điệp trong giai đoạn đầu thật sự giống một cô bé chưa hiểu chuyện. Vì vậy, khi cô ấy khen Diệp Vãn Ngưng, đôi mắt sáng rực, giống hệt Lý Thắng Nam, người luôn nhìn cô bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ trên tàu.
Diệp Vãn Ngưng nghĩ hướng công việc của mình sau khi xuống nông thôn sẽ khác với họ, cô không nghĩ nhóm nam chính sẽ có nhiều liên quan đến mình, nên không chút áp lực tâm lý, cô mỉm cười đáp lại Dương Thải Điệp một nụ cười nhẹ nhàng lịch sự.
“Cảm ơn, cậu cũng rất đáng yêu.”
“Wow, thật sao? Cảm ơn nhé!”
Dương Thải Điệp thật sự rất đáng yêu, khuôn mặt trắng trẻo, mắt to tròn lấp lánh, má lại có chút bầu bĩnh. Khen cô ấy dễ thương một chút cũng không quá. Nhưng việc hai người họ khen nhau lại khiến một người khác không vui.
Cố Yên Nhiên luôn nghĩ rằng bản thân sẽ là người xinh đẹp nhất trong số các thanh niên trí thức. Mặc dù lúc trước khi nhìn thấy mắt của Diệp Vãn Ngưng, cô ta cũng từng nghĩ Diệp Vãn Ngưng có thể sẽ xinh hơn mình.
Nhưng sau đó, khi thấy Diệp Vãn Ngưng trở về khu nhà ở của thanh niên trí thức mà vẫn không tháo khẩu trang, cô ta đoán rằng chắc hẳn Diệp Vãn Ngưng chỉ có đôi mắt đẹp, còn những phần khác thì không, nên sự tự tin của cô ta lại trỗi dậy.
Không ngờ chỉ mới ăn có một bữa cơm mà sự tự tin đó đã hoàn toàn sụp đổ. Thậm chí vì gương mặt của Diệp Vãn Ngưng quá tinh tế và xinh đẹp, cô ta không biết phải bắt đầu ghen tị từ đâu!
Thật là bực bội!
Thực ra, chỉ bị thua về nhan sắc thì cũng coi như xong. Cố Yên Nhiên nghĩ ngoài Diệp Vãn Ngưng ra, sắc đẹp của mình ít nhất vẫn đứng thứ hai, nghĩ vậy nên cô ta cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Kết quả là, khi vừa trở về ký túc xá thanh niên trí thức, Diệp Vãn Ngưng đã lấy ra từ hành lý một hộp cơm nhôm lớn.
“?”
Khi Cố Yên Nhiên còn đang bối rối, Diệp Vãn Ngưng đã cầm hộp cơm đi vào bếp và hỏi Tôn Hoành Viễn liệu mình có thể sử dụng ít củi không.
Tôn Hoành Viễn rõ ràng cũng không ngờ trong đám thanh niên trí thức mới tới lại có một đại mỹ nhân như vậy. Khi cô tìm đến, cậu ta ngơ ngẩn một lúc, mặt đỏ lên, lắp bắp trả lời.
“Có thể dùng, nhưng cô dùng thì ngày mai phải đi nhặt củi về bù lại.”
“Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn.”
Diệp Vãn Ngưng biết ở những nơi như thế này, bất kỳ thứ gì có giá trị đều phải lao động để đổi lấy, nên cô không có ý kiến gì với lời của Tôn Hoành Viễn.
Nhưng khi cô nhóm lửa và hâm nóng hộp cơm, tất cả các thanh niên trí thức đều không thể ngồi yên.