Chương 26

"Đồng chí Diệp, tôi thấy cô hình như đang toát mồ hôi. Có phải cô mặc nhiều quá rồi không?"

Mặc dù thời tiết rất lạnh, nhưng mới chỉ vào đầu thu, cho nên bộ áo dạ cộng với áo khoác quân đội dày cộp của Diệp Vãn Ngưng quả thực quá ấm.

Cô còn không để ý mình đã đổ mồ hôi, mãi đến khi Lưu Xuân Nga nhắc nhở, cô mới sờ lên trán.

"À, hình như tôi mặc nhiều quá thật."

"Tôi đã nói mà, chúng tôi mặc mỗi áo bông cũ thôi mà đi một đoạn còn thấy nóng, cô mặc nhiều như vậy chắc chắn sẽ bị nóng. Nhưng bây giờ gió to quá, cởϊ áσ ra ngay dễ bị cảm lạnh, nên cô cứ để nguyên áo khoác, chỉ cần mở rộng áo cho mát một chút là được."

Diệp Vãn Ngưng nhìn Lưu Xuân Nga, xác nhận cô ấy thực sự không còn lạnh như ban đầu nữa, sau đó mới nghe theo lời đề nghị của cô ấy, mở rộng áo khoác quân đội ra.

Các cô đứng gần nhau, giọng nói cũng không to, nhưng vẫn bị Cố Yên Nhiên - người đang rét run cầm cập - nghe thấy.

Cố Yên Nhiên tò mò nhìn qua, lúc này mới chú ý đến việc Diệp Vãn Ngưng đang mở rộng áo khoác quân đội, bên trong còn mặc một chiếc áo dạ rất đẹp!

Hơn nữa, bộ đồ bên trong áo dạ cũng trông rất sang trọng, nhìn qua là biết đã được phối hợp kỹ lưỡng. Hoá ra trong đám người này lại có một đồng chí nữ xuất thân từ gia đình khá giả như cô ta sao?

Nghĩ đến đây, cảm giác nguy cơ trong lòng Cố Yên Nhiên bỗng chốc tăng lên. Cô ta vội ngẩng đầu muốn xem nữ đồng chí ăn mặc sang trọng ấy trông thế nào.

Nhưng đúng lúc ấy, cô ta lại tình cờ chạm phải ánh mắt của Diệp Vãn Ngưng. Mặc dù Diệp Vãn Ngưng đeo khẩu trang và đội mũ, không nhìn rõ kiểu tóc hay gương mặt, nhưng chỉ một cái nhìn thoáng qua, Cố Yên Nhiên đã cảm thấy tim mình dường như đập lỡ một nhịp.

Đáng ghét!

Đôi mắt của nữ đồng chí này sao mà đẹp quá vậy? Giống như yêu tinh muốn mê hoặc người khác!

Cố Yên Nhiên tự dưng không dám nhìn Diệp Vãn Ngưng nữa, còn bực bội xoa xoa cánh tay của mình.

Vậy chẳng lẽ nữ đồng chí này vừa có gia cảnh hơn hẳn cô ta, lại vừa xinh đẹp hơn cô ta sao?

Cố Yên Nhiên quyết định khi đến đội sản xuất Thạch Pha, nhất định phải nhìn rõ xem Diệp Vãn Ngưng thực sự trông như thế nào!

Diệp Vãn Ngưng thực ra cũng đoán được tại sao Cố Yên Nhiên đột nhiên nhìn cô.

Dù sao Cố Yên Nhiên từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, tính cách lại vô cùng kiêu ngạo, chắc chắn cô ta không muốn thấy một đồng chí nữ nào đẹp hơn và giàu hơn mình.

Nhưng giờ vị tiểu thư giả này vừa mới xuống nông thôn đã khốn khổ rồi, Diệp Vãn Ngưng chẳng sợ bị cô ta để ý.

Trong thời gian còn lại, không ai nói chuyện, cũng không ai cãi cọ gì nữa. Bởi vì mọi người đang phải gồng mình chịu đựng gió rét đi bộ, hễ mở miệng là gió lạnh ùa vào miệng, không cẩn thận là sẽ bị luồng gió lạnh xộc thẳng vào cổ họng, khiến họ khó chịu một lúc lâu.

Sau khi cúi đầu bước đi hơn một tiếng, gần như ai cũng mặt mày xám xịt, khô họng khát nước, đôi chân run rẩy, cuối cùng họ vẫn kịp đến đội sản xuất Thạch Pha trước khi trời tối.

Triệu Dược Tiến đi lại một vòng nhưng vẫn không có dấu hiệu gì mệt mỏi. Nhưng khi ông quay đầu lại nhìn lướt qua đám thanh niên xám tro, cuối cùng cũng cảm thấy hơi thương cảm cho đám người trẻ tuổi này.

"Đi nào, tôi sẽ dẫn các cô cậu đến khu nhà ở của thanh niên trí thức để cất hành lý, lát nữa đến nhà tôi ăn một chút đồ nóng. Ngày mai sẽ sắp xếp công việc cho các cô cậu."

"Ôi? Tốt thế sao? Đội sản xuất còn lo bữa ăn cho thanh niên trí thức à?"

Dương Thải Điệp bây giờ vẫn là một cô gái ngây thơ chưa hiểu sự đời, vì vậy khi nghe nói thanh niên trí thức còn được lo cơm ăn, ánh mắt Dương Thải Điệp ngay lập tức sáng lên.

Những người khác cũng vì câu nói đó mà quay sang nhìn Triệu Dược Tiến với ánh mắt đầy mong đợi.

Nhưng Triệu Dược Tiến khẽ hừ một tiếng, không chút thương tiếc mà làm tan vỡ ảo tưởng của bọn họ.

"Mơ đẹp quá nhỉ! Chỉ có bữa tối nay thôi, từ mai trở đi, các cô cậu tự sắp xếp việc nấu nướng trong trạm thanh niên trí thức đi."

Nói xong, Triệu Dược Tiến lại khoanh tay dẫn họ đi về phía trạm thanh niên trí thức với vẻ mặt chán ghét.

"Hừ, mới bắt đầu làm việc còn chưa làm gì mà đã nghĩ đến chuyện ăn lương thực của chúng tôi rồi. Trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế..."

Dương Thải Điệp thực ra chỉ tiện miệng hỏi thôi, hoàn toàn không nghĩ sâu xa như vậy. Bây giờ bị Triệu Dược Tiến châm chọc như thế, sắc mặt cô ấy lập tức tái nhợt đi, trông giống như cô em gái nhà bên bị bắt nạt, rất dễ khiến người ta sinh ra cảm giác muốn bảo vệ.

Hạng Tự Thành nắm bắt ngay cơ hội, lập tức bước đến bên cạnh cô ấy trấn an.

"Đồng chí Dương, đừng quá để ý lời của đại đội trưởng, đại đội trưởng nhìn thì cứng miệng nhưng lòng dạ lại mềm, nếu không ông ấy cũng chẳng thương chúng ta mà mời về nhà ăn cơm đâu."

Dương Thải Điệp đã rơm rớm nước mắt, nghe vậy liền không chắc chắn lắm mà ngẩng đầu nhìn anh ta.

"Thật không?"

Hạng Tự Thành vừa thấy khuôn mặt Dương Thải Điệp, giọng nói lập tức trở nên dịu dàng hơn nhiều.

"Đương nhiên là thật, câu hỏi em hỏi thực ra mọi người đều muốn hỏi, đại đội trưởng tuyệt đối không có ý nhắm vào em đâu."

Dương Thải Điệp tin lời anh ta, nhanh chóng nở nụ cười với anh ta.

"Cảm ơn đồng chí Hạng, anh thật tốt."

Hạng Tự Thành ngượng ngùng gãi gãi mũi, trong mắt thoáng hiện vẻ bối rối.

"Không, không, tôi chỉ thấy hình như em hiểu lầm nên mới khuyên vài câu, em đừng để bụng."

Wow! Vậy là đã được khen "người tốt" rồi sao?

Bước tiếp theo có phải là nắm tay, ôm nhau rồi hôn hít không đây?

Diệp Vãn Ngưng đi bên cạnh họ, đôi mắt long lanh đầy vẻ tò mò và hứng thú khi chứng kiến drama giữa các nhân vật chính.

Nhưng buổi kịch này không kéo dài được lâu, vì khu nhà ở của thanh niên trí thức đã hiện ra ngay trước mắt.