Ứng Thúy Lan không hiểu tại sao cô rõ ràng đã tuyệt thực hai ngày để khỏi phải về quê mà giờ đột nhiên lại đổi ý, nhưng bà vẫn cảm thấy con gái mình quen sống sung sướиɠ không phù hợp với việc về quê làm ruộng.
"Quê khổ lắm đấy, mẹ biết con chê Vương Tuấn Tài không đẹp, không xứng với con, nhưng bây giờ con muốn ở lại thành phố thì chỉ còn cách đó thôi."
Bà vẫn muốn khuyên thêm vài câu, nhưng Diệp Vãn Ngưng đã quyết.
"Không phải vậy đâu mẹ, con không chê người ta, chỉ là bản thân con muốn về quê!"
"Nhưng..."
"Đừng nhưng nữa! Con gái không muốn lấy chồng chẳng lẽ bà còn ép nó sao?"
Đang trò chuyện, cửa lại mở ra, một người đàn ông trung niên bước vào, chính là ba của cô. Diệp Trường Thành mặt mày nghiêm túc, rất ủng hộ quyết định của con gái.
"Nếu con gái muốn về quê, thì chúng ta cần gì phải cầu xin người khác gả con gái đi? Dù sao nhà Vương Tuấn Tài cũng không phải là nơi tử tế gì, thằng lười như nó không xứng đáng cưới con gái tôi!"
Nghe Diệp Trường Thành nói, Ứng Thúy Lan cũng thở dài một tiếng.
"Được rồi, nghe theo hai ba con vậy. Tôi đi thu dọn hành lý cho con bé, còn ông đi báo với bà mối là hủy buổi xem mặt đi."
"Ừ, việc đó để tôi lo. Con gái, con ngủ thêm chút nữa đi."
Diệp Trường Thành và Ứng Thúy Lan rõ ràng cũng không muốn gả con gái đi, vì vậy khi thấy Diệp Vãn Ngưng thay đổi thái độ, họ không cố gắng thuyết phục thêm mà vội vàng đi ra ngoài lo công việc của mình.
Nhưng Diệp Vãn Ngưng bây giờ không thể ngủ nổi. Bởi vì trong giấc mơ, chỉ có những cảnh sau khi cô kết hôn và cuộc sống thê thảm của cô sau đó, hoàn toàn không có bất kỳ chi tiết nào trước khi kết hôn.
Điều này khiến cô đến giờ vẫn không hiểu tại sao bố mẹ của nguyên chủ lại vội vàng lo liệu cho cô, và tại sao nguyên chủ lại sẵn sàng tuyệt thực để gả đi, chứ không chịu đáp ứng lời kêu gọi về quê.
Chẳng lẽ điều kiện ở nơi xuống quê quá khắc nghiệt sao?
Diệp Vãn Ngưng nghĩ mãi không thông, nên quyết định ra ngoài tìm hiểu tình hình.
Nhưng nguyên chủ đã tuyệt thực hai ngày, vừa mới bước ra đến cửa thì cô cảm thấy mệt mỏi không thể đi tiếp, đành phải nhanh chóng lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống để nghỉ ngơi.
Lúc này, từ cổng nhà bên cạnh, một cô gái bất ngờ bước ra.
Cô gái nhìn thấy Diệp Vãn Ngưng, trong ánh mắt thoáng qua một tia ghen tị và đố kỵ, nhưng rất nhanh, cảm xúc đó lại biến mất.
Cô ta mỉm cười bước đến trước mặt Diệp Vãn Ngưng, trên gương mặt lộ ra vẻ trưởng thành và xảo quyệt không phù hợp với tuổi tác.
"Này, Diệp Vãn Ngưng, nghe nói cô vì không muốn về quê mà tuyệt thực hai ngày liền? Chẳng lẽ ba mẹ cô thật sự định gả cô cho cái thằng suốt ngày ăn không ngồi rồi Vương Tuấn Tài kia đó chứ?"
Nghe những lời chế giễu đầy ý tứ này, Diệp Vãn Ngưng theo phản xạ muốn đáp trả ngay lập tức.
Nhưng khi cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của cô gái, đột nhiên trong đầu cô tràn ngập rất nhiều thông tin.
Nửa phút sau, Diệp Vãn Ngưng xoa huyệt thái dương, đầu óc đầy những câu hỏi không hiểu nổi. Cái quái gì thế này!
Hóa ra cô không chỉ xuyên không, mà còn xuyên vào một cuốn tiểu thuyết niên đại văn trở thành vai phản diện luôn đối đầu nữ chính sao?
Thảo nào trong giấc mơ, cô vừa có nhan sắc xinh đẹp vừa có dáng vóc xuất sắc, nhưng sau khi kết hôn lại khổ sở đến vậy, hóa ra là do bị sức mạnh của cốt truyện điều khiển!
Diệp Vãn Ngưng vừa hoảng sợ vừa buồn cười. Tiếp tục làm nhân vật phụ? Không đời nào!
Mao Xuân Yến thấy Diệp Vãn Ngưng hoàn toàn không để ý đến mình, trong lòng có chút oán hận, nhưng cô ta vẫn cố nhẫn nhịn tiếp tục châm chọc.
"Này, tôi nói thật đấy, cô không thực sự tin lời mẹ cô nói chứ? Ai mà chẳng biết thằng Vương Tuấn Tài chỉ thay mẹ cậu ta làm việc, lương tháng có hơn mười đồng, cô mà sống với nó không chết vì nghèo mới lạ! Lương tháng của cậu ta còn chẳng đủ để cô mua một bộ quần áo đẹp đâu."
"Nhưng tôi thì khác, mẹ tôi đã tìm cho tôi một người ở nhà máy thịt, dù anh ấy lớn tuổi hơn tôi vài tuổi, nhưng giàu có và hào phóng. Đây, cái này là quà gặp mặt mà anh ấy tặng tôi mấy hôm trước, chỉ riêng cái khăn này cũng tốn mấy đồng bạc đấy."
"Tôi nói cho cô biết, chọn chồng thì phải chọn người có tiền và hào phóng..."
Vừa nói, cô ta vừa bước lại gần Diệp Vãn Ngưng, làm như muốn tháo chiếc khăn lụa xuống khoe, tỏ vẻ như thật lòng khuyên nhủ.
Nhưng Diệp Vãn Ngưng biết rõ cô ta đang toan tính gì.
Không phải là trọng sinh xong phát hiện đời trước chọn nhầm người, đời này quyết định đổi người đàn ông và đổi cách sống sao.
Cô hiểu mà~
Vậy nên khi Mao Xuân Yến còn đang thao thao bất tuyệt, Diệp Vãn Ngưng đột nhiên giơ tay làm động tác ngừng lại.
"Được rồi, dừng lại, tôi biết cô rất vội, nhưng cô đừng vội."
Mao Xuân Yến: "?"