Liễu Xuân Nga khẽ cười nhạo, rồi đá em trai một cái.
"Liễu Chí Viễn, em đổi chỗ với cậu bên cạnh đi, chị thấy ai đó chắc ngồi không yên rồi, ha ha."
Liễu Chí Viễn thật sự muốn ngồi cạnh đại mỹ nhân, nhưng cậu lại hơi ngơ ngác.
"Thật hả chị? Tại sao phải đổi?"
Liễu Xuân Nga hất cằm ra hiệu cho Liễu Chí Viễn nhìn sang bên cạnh.
Liễu Chí Viễn quay đầu nhìn, mới nhận ra Giả Tư Kỳ đã dịch sát vào người mình! Rõ ràng vừa rồi Giả Tư Kỳ còn ngồi ngay ngắn ở giữa cơ mà.
Liễu Chí Viễn chọc vào tay cậu ta.
"Cậu muốn đổi chỗ với tôi không?"
"...Ừm."
Giả Tư Kỳ hơi lưỡng lự, nhưng vẫn nhanh chóng đứng dậy đổi chỗ và ngồi ở mép ngoài cùng.
Liễu Chí Viễn thì không biết Giả Tư Kỳ bị làm sao, cậu còn rất vui vẻ mỉm cười với Diệp Vãn Ngưng.
"Chào đồng chí Diệp!"
Diệp Vãn Ngưng vừa rồi còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng sau khi nghe câu nói châm chọc của Liễu Xuân Nga, cô lập tức nhận ra.
Thì ra Giả Tư Kỳ đang cố tránh xa cô. Cậu ta sợ sau khi có liên hệ với cô, chuyện ba mẹ cô bị bắt sẽ ảnh hưởng đến mình?
Người này hình như hơi tự tin quá mức rồi nhỉ?
Làm như sau này cô sẽ có dính dáng gì đến cậu ta vậy. Đây chẳng phải là hội chứng hoang tưởng sao?
Vì có chuyện của Giả Tư Kỳ, sau đó mọi người cũng không trò chuyện nhiều nữa.
Nhưng cũng đúng lúc vì ai nấy đều đã ngồi nửa ngày trên xe lửa, sự hứng thú ban đầu cũng phai nhạt, mọi người bắt đầu mệt mỏi.
Đến được Công xã nhân dân Đông Cương ít nhất cũng phải đợi đến chiều mai, nên thấy trời đã tối, họ bàn bạc với nhau trông chừng hành lý cho nhau rồi từng nhóm ba người một ôm lấy bọc đồ của mình và chìm vào giấc ngủ.
Hành lý của Diệp Vãn Ngưng là an toàn nhất. Vì vali của cô bị kẹp giữa các bọc hành lý của họ, và trông rất nổi bật, cả đoàn tàu không mấy ai có được một chiếc vali da như thế, nếu có ai đó lấy đi thì cũng rất dễ tìm lại.
So với mấy người kia phải luân phiên trông chừng hành lý, cô ban đầu ngủ rất ngon. Nhưng không lâu sau cô bị đánh thức vì đói, do tối chưa kịp ăn.
Dù Ứng Thúy Lan đã gói sẵn cho cô nhiều trứng luộc, nhưng hiện giờ cô có tiền, không muốn để cái bụng phải chịu khổ.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định né tránh những người đang ngồi ngủ nghiêng ngả rồi đi tìm toa ăn.
Diệp Vãn Ngưng không có chút khái niệm nào về loại tàu hỏa kiểu cũ này. Lần trước trải nghiệm với nhà vệ sinh xếp hàng đã để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp với cô, nên cô tưởng rằng toa ăn cũng sẽ bẩn thỉu và hỗn loạn.
Nhưng khi đến toa ăn, cô đã vô cùng ngạc nhiên. Vì nơi này lại rộng rãi ngoài mong đợi! Và không hề có ai cả!
Diệp Vãn Ngưng sau khi ngồi chật vật trên ghế cứng ngủ mấy tiếng, cảm thấy toàn thân không thoải mái chút nào.
Bây giờ, nhìn thấy toa ăn rộng rãi và hai hàng bàn ăn ngay ngắn bên cửa sổ, phủ khăn trải bàn sạch sẽ, cô không muốn rời đi chút nào.
“Đồng chí, cô có muốn ăn hộp cơm không?”
Một nữ nhân viên tàu đội mũ bước đến.
Có lẽ vì Diệp Vãn Ngưng là khách đầu tiên ghé thăm vào buổi tối hôm đó nên nhân viên phục vụ rất nhiệt tình.
“Chúng tôi có cơm hộp rất rẻ, giá từ ba hào đến một đồng. Nếu cô muốn ăn, tôi có thể mang thực đơn đến cho cô xem.”
Diệp Vãn Ngưng tìm một chỗ ngồi thoải mái nhất rồi lịch sự gật đầu, rất lễ phép.
“Cảm ơn, phiền cô nhé.”
Trần Tú Tú bị nụ cười duyên dáng và quý phái của cô làm cho chấn động, cô ấy vội vàng ôm lấy ngực mình, vừa lén liếc nhìn vị khách xinh đẹp không thể rời mắt này, vừa vui vẻ báo giá.
“Hộp cơm của chúng tôi rất đầy đặn. Trong thực đơn hôm nay có ghi rõ, hai món chay giá ba hào, một món mặn hai món chay là năm hào, hai món mặn hai món chay là bảy hào. Nếu chọn ba món mặn hai món chay, còn được tặng một phần canh thịt viên cà chua, tất cả chỉ một đồng thôi.”
Nếu là hành khách khác, Trần Tú Tú cùng lắm chỉ đưa thực đơn rồi đợi họ hỏi gì mới trả lời qua loa vài câu. Nhưng với người đẹp này thì lại khác.
Một mỹ nhân vừa xinh đẹp, dáng người lại thon thả, còn có phép lịch sự như vậy, Trần Tú Tú chỉ muốn ngồi xuống nhìn cô ăn.
Ai mà không thích cái đẹp chứ? Cô ấy rất thích nhìn mỹ nhân!
Diệp Vãn Ngưng thấy thái độ phục vụ rất tốt, hơn nữa các món trong thực đơn cô đều muốn thử, nên hào phóng nói.
“Vậy cho tôi một phần cơm hộp giá một đồng nhé. Nếu được, cô có thể cho tôi một cốc nước ấm được không?”
Trần Tú Tú nghe cô gọi luôn phần cơm hộp một đồng thì vui mừng chết đi được, tất nhiên cô mỉm cười gật đầu lia lịa, thậm chí còn chủ động đưa cho cô một chiếc cốc thủy tinh sạch sẽ.
“Tất nhiên là được rồi, bình nước nóng ở trên bàn, cô muốn uống bao nhiêu cũng được. Tôi sẽ mang cơm hộp và canh đến ngay.”
Diệp Vãn Ngưng nhận lấy chiếc cốc, một lần nữa chân thành cảm ơn nữ nhân viên.
“Cảm ơn chị, chị thật tốt.”