Ôn Nam đi đến ngồi đối diện anh, cũng cầm đũa lên ăn, bà nội Trần mỉm cười nói: “Thật kỳ lạ, người khác phơi nắng là đen đi, còn da cháu thì vẫn trắng hồng như vậy.”
Ôn Nam cười đáp: “Cháu ít phơi nắng mà.”
Thực ra, da của nguyên chủ vốn trắng, lại thường không phơi nắng, dù có phơi cũng không đen, chỉ làn da sẽ hồng lên một chút, chỉ cần ở chỗ râm mát một lúc, sắc đỏ trên mặt sẽ nhạt dần.
Ăn xong, Trần Tự xách giỏ đi cùng Ôn Nam ra ngoài. Triệu Tiểu Mạch từ phía sau đuổi theo, lặng lẽ đi bên cạnh Ôn Nam. Đến ngã ba, Trần Tự đưa giỏ cho Ôn Nam: “Chiều cắt cỏ xong, em ở lại đợi tôi, tôi sẽ qua giúp em đưa cỏ về.”
Ôn Nam đưa tay nhận lấy giỏ, lập tức lắc đầu: “Không cần đâu, em tự làm được.”
Cô đâu dám làm phiền anh thêm nữa, vốn dĩ việc này là của cô, sao cuối cùng lại để người khác làm giúp được.
Ôn Nam đeo giỏ lên, định cùng Tiểu Mạch đi ra đồng cỏ, thì nghe Trần Tự nói: “Tối nay tôi qua tìm em.”
“Doanh trưởng Trần.”
“Ơ, đây là em họ của Doanh trưởng Trần à?”
Có hai giọng nói vang lên từ đằng xa, Ôn Nam quay đầu nhìn, thấy hai người đàn ông mặc quân phục, mặt mày xa lạ, cô không quen họ.
Trần Tự giới thiệu: “Bên trái là đoàn trưởng Đỗ, còn người kia là liên trưởng Khang.”
À.
Thì ra một người là chồng của “loa phường”, còn một người là chồng của “tay trộm đen lòng”.
Ôn Nam nở nụ cười ngọt ngào, lộ ra hai má lúm đồng tiền: “Đoàn trưởng Đỗ, liên trưởng Khang.”
Cô gái cười rạng rỡ, nếu nhìn quanh khu nhà thân nhân, thật khó mà tìm được cô gái nào xinh đẹp như em họ của Doanh trưởng Trần. Nhờ sự tuyên truyền của Trương Tiểu Nga, mọi người đều biết em họ của Doanh trưởng Trần đến thăm người thân, nhưng thực chất là muốn tìm một người lính để kết hôn. Nhưng vì cô đẹp, lại có hai người anh họ, một là Doanh trưởng, một là liên trưởng, tùy tiện cũng có thể tìm được người thích hợp.
Thực ra, không cần phải tìm, chỉ trong một ngày mà tin tức đã lan khắp đoàn, rằng em họ của Doanh trưởng Trần đến, da trắng lại xinh đẹp, rất nhiều chàng trai chưa kết hôn đều muốn đến khu nhà thân nhân để xem mặt.
Đoàn trưởng Đỗ thấy cô đeo giỏ, hỏi: “Cô cùng Tiểu Mạch đi cắt cỏ à?”
Ôn Nam gật đầu: “Vâng, cắt xong thì chở tới chuồng bò.”
Đoàn trưởng Đỗ khá ngạc nhiên, vì em họ của Doanh trưởng Trần trông trắng trẻo mềm mại, chẳng giống người làm việc nặng nhọc. Bên cạnh, liên trưởng Khang cũng không khỏi nhìn Ôn Nam vài lần. Trưa nay, vợ anh ta vừa về nhà đã than vãn, bảo rằng em họ của Doanh trưởng Trần vừa ngu ngốc vừa vụng về, cắt cỏ cũng không biết, toàn do Triệu Tiểu Mạch giúp cô cắt, còn Trần Tự thì chở cỏ giúp cô. Rõ ràng cô chẳng làm gì cả, chỉ đi chơi thôi, cô ta nói xong còn xoa xoa ngón tay, cuối cùng bị mẹ chồng mắng mới chịu im.
Đây là lần đầu tiên liên trưởng Khang gặp Ôn Nam, quả thật giống lời vợ anh ta nói, da trắng, lại xinh đẹp, nhìn qua đã biết không phải người làm việc nặng.
Nhưng đó là chuyện nhà Doanh trưởng Trần, họ không có quyền can thiệp.
Chẳng bao lâu sau, Doanh trưởng Triệu và vài người nữa cũng đi tới, họ cùng đi về phía bộ đội. Ôn Nam và Triệu Tiểu Mạch ra đồng cắt cỏ, đến nơi thì thấy Lâm Mỹ Trân đã cắt được nửa giỏ cỏ. Cô ta cũng thấy Ôn Nam, đứng dậy vươn tay ra sau lưng đấm đấm chỗ eo đau, hằn học liếc nhìn Ôn Nam.
Nghĩ đến chuyện buổi trưa bị mẹ chồng mắng mấy câu, Lâm Mỹ Trân đầy bụng tức giận.
Tất cả đều do cô ta không sinh được con trai. Nếu cô ta sinh được một đứa bé bụ bẫm cho nhà họ Khang, mẹ chồng chắc chắn sẽ không đối xử với cô ta như bây giờ, lúc nào cũng lạnh nhạt, mắng cô ta chẳng ra gì.