Ôn Nam không ngờ anh lại có thể nhận ra suy nghĩ của cô ngay lập tức.
Cô cũng không định giấu diếm, liền thẳng thắn nói: "Em nhờ Tiểu Mạch tìm giúp một công việc, sáng mai sẽ bắt đầu làm."
Trần Tự hơi sững sờ, hỏi: "Em tìm được công việc gì?"
Ôn Nam mỉm cười: "Việc cắt cỏ cho bò."
Trần Tự: …
Anh nhìn cánh tay và đôi chân nhỏ nhắn của Ôn Nam, lại quét qua cái cổ mảnh khảnh và gương mặt cô. Chỉ nhìn vẻ ngoài cũng đủ thấy cô chưa từng làm việc đồng áng ở nhà dì. Lúc anh gọi điện về cho công xã thôn Khê Thủy để hỏi về tình hình của cô, họ nói rằng cô chưa từng đi làm để kiếm điểm công lao động. Công việc cắt cỏ cho bò phải cắt trong đám cỏ rậm, dưới ánh nắng gay gắt buổi trưa, e là cô không làm nổi.
Trần Tự im lặng một lúc rồi nói: "Em không cần vội tìm việc. Nếu em muốn làm việc, khi nào tôi được nghỉ, tôi sẽ giúp em chuyển hộ khẩu sang đây, rồi xem có công việc nào nhẹ nhàng hơn không."
Ôn Nam ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, trong mắt ánh lên nụ cười: "Không sao, việc này em làm được."
Trong thời kỳ này, dù làm công việc gì cũng ưu tiên người có hộ khẩu địa phương. Hộ khẩu của cô vẫn ở thành phố Vận Mân, giới thiệu công việc có thời hạn ba tháng, miễn là trong ba tháng này cô chuyển hộ khẩu qua đây. Còn về công việc nhẹ nhàng hơn, cô không muốn làm phiền Doanh trưởng Trần nữa. Cô đã nợ anh một món nợ ân tình lớn, làm người thì cũng phải biết giữ chừng mực.
Khi đi qua ngã ba đường, cánh tay của Ôn Nam bỗng nhiên bị kéo mạnh, ngay sau đó, cả người cô bị một lực lớn kéo sang một bên. Nửa người cô đập mạnh vào một l*иg ngực cứng như đá. Ngực của người đàn ông cứng đến mức Ôn Nam cảm giác như xương của cô sắp gãy. Cô còn chưa kịp hiểu rõ tình huống gì đang xảy ra thì bên tai đã nghe thấy giọng nói trầm lạnh của Trần Tự: "Đi về phía tôi, bên đó có rắn."
Thời tiết gần đây ấm dần lên, rắn bắt đầu xuất hiện, đặc biệt là gần các bụi cỏ cao đến ngang người bên bờ sông, rất dễ có rắn bò qua.
Ôn Nam vốn còn mơ hồ, nhưng khi nghe thấy có rắn, cô sợ đến mức nổi hết da gà, ngay lập tức cảm thấy thân thể mềm mại, lạnh lẽo của con rắn đang cuộn quanh chân mình. Lưng cô lạnh toát, nhưng bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô đã buông ra. Ôn Nam như con mèo bị kí©h thí©ɧ, lập tức nhảy sang bên kia của Trần Tự, hai tay nắm chặt lấy cánh tay anh. Khuôn mặt cô tái nhợt vì sợ hãi, giọng run rẩy: "Rắn, rắn đâu rồi?"
Cô đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng thấy ở chỗ cô vừa định bước qua có một con rắn to bằng cánh tay của trẻ em đang bò trên đường. Đầu con rắn hơi nhấc lên, thè lưỡi ra.
Ôn Nam: !!!
Nếu cô giẫm phải nó, răng của con rắn có lẽ sẽ cắn xuyên qua da thịt cô.
"Có phải rắn độc không?"
Ôn Nam mồ hôi lạnh chảy đầy lưng, run rẩy ngước nhìn Trần Tự.
Người đàn ông đứng thẳng, có thể nói từ lúc Ôn Nam áp sát vào người anh, mọi cơ bắp trên cơ thể anh đều căng cứng. Hai tay mềm mại, lạnh lẽo của cô nắm chặt lấy cánh tay anh, lòng bàn tay có chút mồ hôi, anh thậm chí có thể cảm nhận được vài móng tay cô đang cắm vào da thịt mình.
Không đau.
Chỉ hơi ngứa ngứa.
Trần Tự khẽ ho một tiếng, sau khi đi một đoạn đường, anh rút cánh tay ra khỏi tay Ôn Nam, gương mặt có chút không tự nhiên: "Không có độc, nhưng bị cắn thì đau đấy."
Ôn Nam: …
Không phải chỉ đau một chút đâu.
Mà là rất đau, có phải không?