Trại trưởng Trần tên đầy đủ là Trần Tự, ba năm trước được điều đến đơn vị này. Anh còn có một người em trai tên là Trần Châu, hai anh em cách nhau hai tuổi. Khi đến đơn vị này, họ dẫn theo một bà nội đã lớn tuổi.
Ôn Nam cảm thấy không chắc chắn, anh trai của nguyên chủ giới thiệu cho cô là Trần Tự, người anh cả, hay là Trần Châu, người em út?
Đúng vậy, Ôn Nam là người xuyên không đến.
Nói ra thì cuộc đời của nguyên chủ cũng thật đáng thương. Vào năm nguyên chủ tám tuổi, đúng lúc xảy ra nạn đói ba năm, cả nước thiếu lương thực.
Ở đại đội, những người đi làm việc đều là đàn ông trưởng thành, làm cả ngày cũng chỉ được chia có ba cái bánh ngô.
Trong nhà còn có nguyên chủ chín tuổi và Ôn Quốc mười một tuổi. Bố mẹ thương con nên để lại bánh cho hai đứa trẻ ăn, còn mình thì thường xuyên lên núi đào rau dại để lấp bụng.
Cuối cùng mẹ của nguyên chủ chết trong năm cuối của nạn đói, khi chết thân xác chỉ còn da bọc xương.
Sau khi bố của nguyên chủ cho Ôn Quốc đi lính, chưa đầy hai năm sau ông cũng qua đời.
Nguyên chủ những năm qua sống trong nhà của dì, tuy nhà không hài lòng với việc cô đến, nhưng vì mỗi tháng Ôn Quốc gửi về cho nhà dì mười đồng sinh hoạt phí nên không ai nói gì.
Đến tháng trước, khi Ôn Quốc hy sinh đột ngột, khoản tiền sinh hoạt phí tương lai bị cắt mất. Đúng lúc con trai lớn của dì sắp kết hôn cần tiền, dượng của nguyên chủ không muốn nuôi thêm người ăn không ngồi rồi, vì chuyện này mà suốt ngày cãi nhau với dì.
Đúng lúc này, một người đồng đội của Ôn Quốc gọi điện đến công xã nơi dì của nguyên chủ ở. Người nghe máy là con trai út của dì.
Cậu ta không nghe rõ lời, truyền đạt lại cũng không đầy đủ, chỉ nói với nguyên chủ rằng anh trai cô đã giới thiệu cho cô một đối tượng, là một người lính ở huyện Phong Lâm, thành phố Nam Dương.
Người đó họ Trần, hình như làm việc ở đoàn một, tên thì cậu ta nghĩ mãi không nhớ ra.
Nguyên chủ không muốn dì phải khó xử ở nhà nên mang theo thông tin mơ hồ đó, một mình ngồi tàu đến huyện Phong Lâm, thành phố Nam Dương.
Kết quả là khi xuống tàu, cô ấy bị một nhóm người chạy trốn xô ngã, thái dương va vào bậc thềm đến mức tử vong, và thế là Ôn Nam xuyên qua đến đây.
Thấy Triệu Tiểu Mạch ăn hết nửa miếng bánh đào giòn, đang liếʍ phần vụn còn sót lại trên ngón tay, Ôn Nam đưa nốt phần của mình cho Triệu Tiểu Mạch.
Triệu Tiểu Mạch tuy thèm muốn nhưng vẫn lắc đầu từ chối. Ôn Nam nhét vào tay cô ấy, cười nói: “Tiểu Mạch, cô có biết Trần Châu ở đoàn nào không?”
Triệu Tiểu Mạch lắc đầu: “Anh ấy không còn ở đơn vị này nữa, ba tháng trước đã được điều đến đơn vị ở thành phố Đông Hoa. Nghe nói điều kiện bên đó rất khó khăn. Bà nội của anh ấy đã từng đến gặp lãnh đạo đoàn để xin cho anh ấy không phải đi, nhưng anh ấy tự nguyện xin đi để rèn luyện.”
Ôn Nam cúi đầu, hai chân đung đưa qua lại trong không trung.
Ba tháng trước Trần Châu đã chuyển đi, vậy người mà Ôn Quốc giới thiệu chắc chắn không phải là anh ta, có thể là Trần Tự?
Xe lừa đã vào thôn Hạnh Gia. Thôn này chỉ cách khu nhà tập thể một con sông. Bên này sông là doanh trại và khu nhà tập thể, còn bên kia là thôn Hạnh Gia, thôn lớn nhất huyện Phong Lâm.