Cô xỏ giày, bước đến kéo rèm cửa ra, không ngờ vừa kéo ra liền thấy Trần doanh trưởng trong sân, người đàn ông đang cầm rìu chẻ củi. Mỗi nhát rìu bổ xuống, cơ bắp trên cánh tay anh căng lên. Có vẻ như anh nhận ra ánh mắt cô đang nhìn, Trần Tự ngẩng đầu liếc về phía cô. Ôn Nam lập tức nở một nụ cười tươi, mở cửa sổ ra, cười toe toét chào hỏi: “Chào anh, buổi sáng tốt lành!”
Trần Tự: …
Anh gật đầu với cô: “Cơm sáng xong rồi, xuống ăn đi.”
Ôn Nam cười đáp: “Vâng, em biết rồi.”
Cô bước xuống sân, thấy dưới chân Trần Tự đã chất một đống củi chẻ sẵn, bất giác cô bặm môi ngượng ngùng. Không ngờ động tĩnh lớn như vậy mà cũng không làm cô tỉnh giấc, cô ngủ say đến mức nào vậy chứ?
Ôn Nam mang chậu rửa mặt đến giếng múc nước. Sáng sớm, nước vừa bơm lên từ giếng lạnh ngắt, rửa mặt cũng thấy ngón tay lạnh tê buốt. Bên cạnh bỗng tối đi, một vệt màu xanh quân đội lọt vào khóe mắt. Cô quay đầu nhìn, thấy Trần Tự đang ngồi xổm bên cạnh, bơm gần nửa chậu nước, vục tay vào nước tạt thẳng lên mặt, cổ, và cánh tay. Nước lạnh ngắt thấm ướt cả cổ áo và tay áo, anh cũng chẳng để tâm, tiện thể còn gội cả đầu.
Ôn Nam: …
Cô hỏi: “Anh không thấy lạnh à?”
Trần Tự đứng dậy, lấy khăn từ trên dây căng mà lau đầu, cúi đầu nhìn đôi tay co rúm của Ôn Nam khi chạm vào nước lạnh: …
Anh nói: “Trong bếp có nước nóng đấy. Em lạnh thì pha thêm chút nước nóng. Tôi quen rửa bằng nước lạnh rồi.”
Ôn Nam: …
Thật đáng nể, lính tráng đều có thể chất giỏi đến vậy sao?
Mùa đông có thể cởi trần lăn tuyết, mùa hè cởi trần phơi dưới nắng. Ôn Nam nghĩ nếu cô mà phải làm vậy, chắc cái mạng này cũng mất luôn rồi.
Cô bị nước giếng làm lạnh buốt, bèn chạy ngay vào bếp lấy ấm nước nóng pha thêm chút nước ấm. Dòng nước ấm truyền từ đầu ngón tay khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Bữa sáng, bà nội Trần làm món cà tím xào, bánh ngô hấp và cháo loãng. Trần Tự ăn rất khỏe, chén hết bốn năm cái bánh ngô to và một bát cháo đầy. Khi anh đứng dậy, Ôn Nam vô thức liếc nhìn bụng anh.
Phẳng lì, rắn chắc, cơ bắp gọn gàng, không chút mỡ thừa.
Ăn sáng xong, Trần Tự cùng đoàn trưởng Đỗ ở cạnh nhà đến doanh trại. Ôn Nam thu dọn bát đũa, vừa bước vào bếp thì nghe thấy tiếng một người phụ nữ đến nhà, chính là vợ đoàn trưởng, Trương Tiểu Nga.
Vừa vào nhà, bà ta đã nhìn thấy Ôn Nam cầm bát đi vào bếp, rồi kéo ghế ngồi cạnh giếng nơi bà nội Trần đang giặt quần áo, “ồ” lên một tiếng: “Bà nội Trần, sao cô gái ấy lại đến nhà bà nữa vậy? Hôm qua Doanh trưởng Trần chẳng bảo là cô ấy tìm nhầm người rồi sao?”
Nói về tin tức tám chuyện trong khu nhà thân nhân, thì không ai thạo hơn Trương Tiểu Nga. Bà ta nổi danh là cái loa phóng thanh của khu này, nhà ai có chuyện gì, động tĩnh thế nào, chưa đến nửa ngày mà cả khu đã biết hết. Tuy là vợ đoàn trưởng, nhưng các chị em quân nhân vẫn tránh xa bà ta, không muốn quá thân thiết, sợ lỡ miệng để lộ chuyện nhà mình ra, để rồi ngày mai bà ta sẽ đồn đại khắp nơi.
Bà nội Trần vò quần áo, nói: “Đó là cháu gái của em gái tôi ở xa gả đi, nhiều năm nay không liên lạc. Tiểu Tự chưa gặp nó bao giờ, nên tưởng là Nam Nam tìm nhầm người.”
“Ồ, ra là thế.”
Trương Tiểu Nga quay đầu liếc nhìn Ôn Nam đang rửa bát trong bếp, lòng hiếu kỳ lại nổi lên như bị cào xé: “Bố mẹ cô ấy không lo cho cô sao? Sao lại để cô gái nhỏ thế này tự mình chạy đến đây?”
Bà nội Trần biết Trương Tiểu Nga là người thế nào, cũng muốn mượn miệng bà ta để truyền tin về Ôn Nam ra ngoài.