Lưu Mỹ Vân hài lòng xoa xoa đầu nó, ra hiệu Lục Trường Chinh buông đứa nhỏ ra, sau đó cúi xuống, nhẹ giọng nói: "Vậy bây giờ em đến nhà nó gọi người, để cho người nhà nó mang cái áo bông cướp từ tay em trai chị, dẫn người đến nhà chị.”
“Nghe hiểu không?” Khi thấy mãi mà đứa trẻ không trả lời, Lưu Mỹ Vân lặp lại một lần nữa.
“Hiểu...” Con sên nhỏ kéo quần mình gật đầu, Lục Trường Chinh vừa buông tay liền chạy đi.
Lưu Mỹ Vân nhìn từ phía sau cảm thấy vừa buồn vừa tức giận.
Trong đám trẻ con này, thằng nhóc mập ú trông có vẻ sống khá giả, ăn ngon mặc dày, đồ mặc trên người con sên kia còn không bằng Lưu Bác Văn nhà cô, một cái quần đơn nhìn biết là nhặt của anh trai chị gái, quần áo đó lớn hơn một vòng mà cái mông cậu nhóc đó còn bị lọt gió.
“Đưa nó về trước.” Lưu Mỹ Vân bế Lưu Bác Văn từ trên mặt đất lên, ném thằng mập ú và gói hàng cho Lục Trường Chinh.
Về đến nhà, Lưu Mỹ Vân cất đồ vào tủ, kéo Lưu Bác Văn lem nhem bẩn đợi ở ngoài sân.
Những đứa trẻ nghịch ngợm ở một con phố cách đó không xa, Lưu Mỹ Vân đợi khoảng mười phút, người nhà của thằng nhóc mập ú đã tới cửa.
"Nhà họ Lưu đâu! Các ngươi trả cháu trai của ta về!" Bà lão gù lưng nhưng đầu tràn đầy tinh thần, trên đầu quấn một chiếc khăn vải đen, khuôn mặt đầy vết nhăn lộ ra vài phần cay nghiệt.
Bên cạnh bà còn có một người phụ nữ, ngoan ngoãn đỡ lấy bà cụ, dáng vẻ của cô vợ trẻ bị ức hϊếp.
Lưu Mỹ Vân mở cửa, lạnh lùng nhìn hai người họ: “Áo bông của em trai tôi đâu?"
"Áo bông cái gì! Đồ độc ác, mày đưa cháu trai quý giá của ta đi đâu?" Bà lão lao vào sân nhà họ Lưu muốn vào buồng trong, nhưng lại phát hiện có một cánh cửa khóa chặt từ bên ngoài, đứa cháu trai quý giá của bà đang bám vào khung cửa sổ khóc.
“Mày nhốt cháu tao ở trong nhà làm gì, mày là kẻ gϊếŧ người, mày muốn làm gì cháu tao, còn không mau mở cửa cho tao!” Giọng bà lão chói tai tràn đầy tức giận, người vợ cùng đi qua nhìn thấy con trai minh vẫn ổn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng oán hận trừng mắt với Lưu Mỹ Vân.
Hai đôi mắt như bị nhiễm độc đều dán vào người của Lưu Mỹ Vân, nhưng Lưu Mỹ Vân không hề hoảng sợ chút nào.
"Bà à, đừng ở đây giả bộ không biết gì với tôi, bà xúi giục cháu trai bắt nạt em trai tôi còn lấy đi áo bông của nó, tất cả quần áo bông dày của nhà tôi đều rơi vào nhà bà rồi, loại hành vi này không thể chấp nhận được!”
"Nếu hôm nay bà không trả lại chiếc áo bông của em tôi, chúng ta lên phố, lên cục công an để nói lý lẽ! Để họ phán xét xem có phải bà bóc lột hay không!"
Lưu Mỹ Vân nhanh chóng tàn nhẫn đội chiếc mũ lên đầu bà già, ra tay trước tiêu diệt ba phần hung hăng càn quấy của bà ta.
Khi bà cụ và cô con dâu đang la lối hàng xóm cũng đến xem vui, vừa nghe lời tố cáo chính đáng của Lưu Mỹ Vân, trong lòng mọi người líu lưỡi nói không lên lời. Bảo sao lâu không thấy thằng nhỏ nhà họ Lưu ra khỏi cửa, hóa ra là bị bắt nạt sợ rồi nên không dám ra ngoài.
Có cả cô gái họ Lưu này nữa, nghe nói cô ấy vẫn luôn ở trong đoàn văn công trong quân đội, năm ngoái cô ấy về thăm gia đình, không ở được mấy ngày thì về rồi. Giờ đột nhiên lại quay lại, bỏ qua chuyện cô gái này càng lớn càng xinh đẹp đi, nếu không phải tình hình gia đình nhà cô thì các thím xung quanh đều muốn cân nhắc cô làm người yêu của con trai mình.
"Mày nói hươu nói vượn gì đó! Tao không cướp áo bông của em trai mày, mày há mồm ra nói bừa bãi cẩn thận ta xé rách miệng mày!" Bà lão cũng không phải dạng ăn chay, mặc dù bị cái miệng của Lưu Mỹ Vân làm cho giật mình, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa con gái bà không sợ.