Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tần Tiểu Nguyệt vì ghen tỵ với sự xinh đẹp của nguyên chủ, có thể làm người múa dẫn, ngay cả người mình thích từ nhỏ, cũng vừa thấy đã yêu nguyên chủ, nguyên chủ lần này xảy ra tai nạn, cũng bị buộc phải kết hôn, Tần Tiểu Nguyệt cũng không tránh khỏi liên quan.
Lưu Mỹ Vân thật sự sợ cô gái điên Tần Tiểu Nguyệt này, lòng dạ độc ác, ghen tức, mấu chốt là người không đơn giản, nhất là mấy năm này, ai động vào hẳn là xui xẻo.
Đừng nói tham gia buổi biểu diễn ngày mai, tiếp tục ở lại đoàn công văn này cô cũng không dám.
"Đột nhiên sao cô lại muốn từ chức? Không phải chỉ là bị thương sao, nghỉ ngơi nửa năm liền có thể tiếp tục múa, cô bây giờ cũng có thể làm người múa dẫn, sao còn không hiểu chuyện như vậy?"
Đoàn trưởng Phùng nhớ tới lần đến thăm Lưu Mỹ Vân ở bệnh viện, cô gái nhỏ đột nhiên xin từ chức, làm cho sợ hết hồn.
Đứa nhỏ này năm đó do bà chọn, nhiều năm như vậy đều rất chăm chỉ, không gây ra chuyện rắc rối nào, lần này là ngoài ý muốn, lại đột nhiên muốn từ chức, thật là kì lạ.
"Em nói cho tôi, tại sao lại muốn từ chức? Có phải bị bắt nạt không?"
Lưu Mỹ Vân mí mắt giật một cái, trước mặt Phùng Ngọc Quyên không dám buông lỏng, lỗ mũi cay, nước mắt rơi xuống, nức nở nói: "Là do em mất tập trung, xin lỗi đoàn trưởng Phùng, em... Em không thể tập trung được. Ba viết thư nói em em bị bệnh, mẹ em lưng lại đang bị đau, em thật sự lo lắng cho bọn họ, muốn quay về, em không thể tiếp tục múa."
Nghĩ đến tình cảnh thê thảm của nguyên chủ, Lưu Mỹ Ngọc cố nặn hai giọt nước mắt, cố gắng nói chuyện.
Hơn nữa đoàn trưởng Phùng mặc dù bình thường nghiêm khắc, nhưng tính tình không phải là xấu, lúc nguyên chủ rời khỏi đoàn văn công, còn len lén đưa cho nguyên chủ một ít lộ phí cùng với lương khô.
"Một cô gái như em, quay về cái gì nhất định dùng thì phải dùng, ở lại đoàn văn công vẫn còn tiền trợ cấp có thể gửi về giúp đỡ." Phùng Ngọc Quyên không đồng ý.
Với tình hình gia đình của Lưu Mỹ Vân, bà biết, cha vốn là giáo sư đại học, mẹ cũng là công chức trong trường, nhưng hai năm trước xảy ra chuyện, cuộc sống bây giờ cũng không tốt lắm.
"Em muốn trở về chăm sóc bọn họ, Đoàn trưởng Phùng, xin cô, em không muốn ở đây." Lưu Mỹ Vân khóc nức nở, bất kể Phùng Ngọc Quyên khuyên như thế nào, cũng chính là quyết tâm phải trở về.
Nếu là không có Tần Tiểu Nguyệt, thì cô ở đoàn văn công là một con đường tốt, chỉ là với hoàn cảnh gia đình cô, dù đi đâu, cũng không an toàn bằng ở doanh trại.
Phùng Ngọc Quyên bị làm ồn đến đau đầu, bình thường là một đứa bé nghe lời, đột nhiên lại trở nên cứng đầu, cũng không để lại cho mình một đường để quay đầu, hơn nữa, buổi sáng bà mới nhận được lệnh, chờ Lưu Mỹ Vân nghỉ ngơi nửa năm, rồi sẽ trở lại sân khấu, bà đã không để ý đến cô.
Không có cách nào, chỉ có thể thỏa hiệp: "Được rồi, để tôi suy nghĩ một chút, chờ buổi diễn kết thúc sẽ trả lời em."
Tiễn Phùng Ngọc Quyên, Lưu Mỹ Vân thở phào nhẹ nhõm, cả người mệt mỏi lau nước mắt, bắt đầu suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.
Đoàn công văn chắc chắn không thể ở lại, không chỉ như vậy, quân đội mấy ngày qua, cô cũng không dám chạy loạn, chỉ sợ với số mệnh của người này, sẽ sắp xếp cho cô gặp người đàn ông điên loạn của Tần Tiểu Nguyệt.
Cứ như vậy về nhà, Lưu Mỹ Vân lại không biết làm sao có thể đối mặt với ba mẹ nguyên chủ, hơn nữa, chờ thêm hai năm, cha mẹ nguyên chủ cũng sẽ đến nông trường làm việc, hoặc là cô đi theo, hoặc là cô làm một thanh niên trí thức xuống thôn quê.
Dù sao con đường kia cũng không tốt.
Lưu Mỹ Vân biết núi có hổ, nghiêng về núi hổ cảm giác bất lực.
Nhưng là không ở lại núi được, bởi vì dưới chân núi lại có chó điên Tần Tiểu Nguyệt!
----