Tống Hồng Anh cũng không khách sáo, bình thường đồ mà người nhà gửi đến, bọn họ đều chia nhau cùng ăn.
Thật ra cũng không ngon mấy, mùi vị kém xa đời sau, nhưng ở thập niên sáu mươi lại rất quý giá.
Trong túi, ngoại trừ bánh ngọt và kem bảo vệ da, còn có một bức thư.
Mặc dù chữ viết nguệch ngoạc, rồng bay phượng múa, nhưng viết kín cả một trang giấy, Lưu Mỹ Vân vừa nhìn thì biết là buổi sáng hôm đó Lục Trường Chinh bị Lục Uyển Quân mắng, không cho anh đến tiễn mình nên vội vàng viết ra lá thư này.
"Đồng chí Lưu Mỹ Vân, xin chào, thật đáng tiếc, không thể tự mình đến tiễn cô, thời gian quá gấp gáp, trong túi chỉ có một hộp bánh ngọt chưa được mở ra, cho cô mang đi ăn dọc đường. Vừa xác định quan hệ thì đã phải chia xa, tôi rất không nỡ, không biết có cô giống tôi hay không. Cả đêm khó ngủ, tôi đã viết xong đơn xin kết hôn, thứ lỗi cho tôi vội vàng như thế. Mặc dù có một vài nguyên nhân khách quan, nhưng điều quan trọng nhất là bởi vì người đó là cô.
Vẻ đẹp, sự hào phóng, lương thiện, hiếu thảo, dũng cảm, thông minh của cô đều khiến tôi vội vàng muốn xác lập quan hệ hôn nhân với cô sớm một chút, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô mãi mãi, trung thành với quốc gia, trung thành với đảng, cũng trung thành với cô.
Vết thương trên chân cô, phải tĩnh dưỡng thật tốt, không nên đi lại nhiều. Thời tiết rét lạnh, chú ý giữ ấm, ăn nhiều cơm. Kỳ nghỉ lần này của tôi rất dư dả, chờ đến khi báo cáo kết hôn được phê duyệt, tôi sẽ đến tìm cô ngay, đảm bảo đưa cô về nhà một cách an toàn.
Còn có rất nhiều lời muốn nói ra, nhưng thời gian có hạn, chỉ có thể vội vàng ngừng bút.
Chúc cô sớm ngày hồi phục.
Chờ tôi.
Lục Trường Chinh."
Một lá thư tình của thập niên sáu mươi, Lưu Mỹ Vân đọc rất nhiều lần, cũng đã có thể học thuộc nội dung của nó luôn rồi.
Cô mang một linh hồn hơn ba mươi tuổi, mà giống như đột nhiên trở lại tuổi tác thật của thân thể này, có thể cảm thấy vui sướиɠ bởi vì một lá thư.
Giống như việc yêu đương rồi xây dựng một gia đình nhỏ cho riêng mình ở những năm 60-70, đối với cô mà nói đã không còn đơn thuần là vì để lẩn tránh nguy hiểm như lúc trước nữa, bất tri bất giác muốn có được nhiều hơn.
Khi đơn xin xuất ngũ của Lưu Mỹ Vân chính thức được phê duyệt, trong đoàn lại dấy lên một tầng gợn sóng rất lớn.
Mọi người đều không ngờ rằng người múa dẫn đầu xinh đẹp nhất đoàn văn công lại đột nhiên không nói tiếng nào mà nộp đơn xin xuất ngũ.
Rất nhiều người tò mò, cũng có rất nhiều người cười cô ngốc, bát sắt không cần, lại muốn về nhà trồng trọt.
Đối với tin tức Lưu Mỹ Vân sắp rời khỏi đoàn văn công, người đau lòng nhất ngoại trừ Tống Hồng Anh, thì chính là những anh chàng thích thầm Lưu Mỹ Vân trong đoàn.
Còn người vui vẻ nhất, không ai qua được Tần Tiểu Nguyệt.
"Lưu Mỹ Vân, tại sao đột nhiên cậu lại về nhà gấp gáp như vậy, định về để kết hôn à?"
Trong nhà ăn, Tần Tiểu Nguyệt bưng hộp cơm làm bằng nhôm, đột nhiên ngồi vào bàn của bọn người Lưu Mỹ Vân, hỏi cô bằng một tâm trạng không tệ.
"Không phải, mẹ tôi bị bệnh, trong nhà không có ai chăm sóc." Giọng điệu của Lưu Mỹ Vân thản nhiên.
"Ồ~ Vậy quả thật cậu nên về nhà sớm hơn." Mắt Tần Tiểu Nguyệt hơi cong cong, vừa cười vừa nói: "Nghe nói ba cậu quét dọn nhà vệ sinh trên đường phố, mẹ cậu trước kia là con gái nhà tư bản, cậu còn có một thằng em trai là con của chồng trước..."
Giọng điệu Tần Tiểu Nguyệt đắc ý, giống như một con công kiêu ngạo, vạch trần ra hết gốc gác của Lưu Mỹ Vân.
"Tần Tiểu Nguyệt!"
Tống Hồng Anh tức gần chết, vừa định đứng lên lý luận thay Lưu Mỹ Vân, thì bị cô kéo trở lại.
"Ba tôi đúng là quét dọn nhà vệ sinh, nhưng đó cũng là một công việc chính thức, mọi ngành nghề đều cần người dân lao động nỗ lực và cống hiến, chúng ta không thể mang theo ánh mắt không tốt mà đối đãi với họ…"