Chương 31

Vì thời tiết phía nam chưa quá lạnh, cô bé chỉ mặc một chiếc áo len mỏng. Ôn Noãn lo rằng con sẽ giật mình khi bị tiêm nên cẩn thận cởi vạt áo của bé, để lộ cánh tay trắng nõn.

Cô bé nghĩ rằng mẹ sắp tắm cho mình nên đôi mắt to lúng liếng nhìn Ôn Noãn rồi bật cười.

Bé thường rất thích nghịch nước và tắm, vì thế cứ mỗi lần cởϊ qυầи áo, bé lại phấn khích.

Cố Thanh Hàn ôm đứa bé cứng đờ, đang định hỏi lại Ôn Noãn có muốn bế con hay không thì y tá đã cầm ống tiêm và bông gòn tiến lại gần.

Y tá hiếm khi thấy đàn ông đi bế con tiêm phòng, nên bà nhắc nhở nhẹ nhàng: “Cô bé ngoan quá! Anh giữ chặt chân bé rồi cầm tay bé lại nhé.”

Đôi môi mỏng của Cố Thanh Hàn mím chặt, anh cảm thấy lo lắng hơn cả lần đầu lái xe quân dụng.

Nhận ra sự căng thẳng của anh, y tá mỉm cười trấn an: “Nhanh thôi, chỉ một chút là xong.”

Sau đó, y tá đâm kim tiêm vào cánh tay trắng nõn của cô bé.

Đứa bé ban đầu không nhận ra, nhưng khi nước thuốc bắt đầu chảy vào cơ thể, bé nhăn mặt và bật khóc “Hu hu—”.

Ôn Noãn đã chuẩn bị trước, khi y tá ấn bông gòn để cầm máu, cô nhanh chóng ôm lấy con từ tay Cố Thanh Hàn và dỗ dành bé.

Vừa chỉnh lại quần áo cho con, cô vừa nhẹ nhàng dỗ: “Mẹ đây, không khóc nhé, ngoan nào.”

Đứa bé tủi thân, mắt đỏ hoe, nhưng khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ Ôn Noãn, bé chôn mặt vào hõm vai mẹ.

Ôn Noãn vỗ nhẹ vào tay bé: “Ngoan nào, lát mẹ sẽ dẫn con đi ăn kẹo ngọt nhé, con sẽ thích lắm.”

Cố Thanh Hàn, vừa thoát khỏi sự căng thẳng, nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt của Ôn Noãn và bất giác bật cười, nhận ra cô đã có kế hoạch trấn an con từ trước.

Ôn Noãn không để ý đến điều đó, cô chỉ quan tâm đến việc dỗ đứa bé đang khóc trong lòng và nhanh chóng đưa con ra khỏi khu tiêm phòng để đến chỗ uống viên kẹo ngừa bại liệt.

Sau khi uống xong viên kẹo ngọt, cô bé không còn khóc lóc nữa, nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe làm người khác không khỏi thương cảm.

Suốt quá trình đó, Cố Thanh Hàn không nói gì, chỉ âm thầm quan sát Ôn Noãn dỗ dành con đến khi cô bé nở nụ cười tươi trở lại.

Khi ra khỏi trạm y tế, hai người quyết định đến hợp tác xã cung tiêu mua ít thịt lợn để tối nay gói sủi cảo.

Trên đường đến hợp tác xã, Ôn Noãn bắt gặp Cố Thanh Tùng và nữ chính trong truyền thuyết, Lâm Mỹ Chi, đang có vẻ tranh cãi trong một con hẻm nhỏ.

Cố Thanh Tùng nhận ra họ, và khi nhìn thấy Cố Thanh Hàn, anh ta sửng sốt rồi vội nói gì đó với Lâm Mỹ Chi trước khi chạy đến chỗ họ.

Cố Thanh Tùng nhìn Cố Thanh Hàn bên cạnh Ôn Noãn, rồi ngập ngừng nói: “Anh, em có chuyện muốn nhờ anh, anh có thể ra đây nói chuyện riêng được không?”

Nhận ra Cố Thanh Tùng có chuyện muốn giấu mình, Ôn Noãn đoán được phần nào nên nói: “Em sẽ đến hợp tác xã xếp hàng trước, hai anh cứ nói chuyện đi.”

Cố Thanh Hàn nhìn Ôn Noãn ôm con rời đi, đôi mày anh khẽ cau lại và nói với Cố Thanh Tùng: “Có chuyện gì thì về nhà rồi nói.”

Cố Thanh Tùng nhìn Cố Thanh Hàn không nói gì thêm, anh ta quay đầu về chỗ Lâm Mỹ Chi.

Dù trước đó Cố Thanh Tùng trông rất buồn bã, nhưng khi thấy Cố Thanh Hàn trở về, anh ta trở nên tự tin hơn hẳn và nói với Lâm Mỹ Chi: “Em yên tâm đi, anh trai anh vừa từ quân đội về, nhất định sẽ giúp anh gom đủ tiền sính lễ. Đừng làm căng với ba mẹ em nữa, họ chỉ muốn tốt cho em thôi.”