Về chuyện ở riêng, lần này bà Chu cũng không nói gì.
Có lẽ vì chuyện thằng hai ra ở riêng trước đó khiến bà ta dần chấp nhận chuyện sớm muộn gì mấy đứa con còn lại của bà ta cũng sẽ như vậy.
"Chúng con cũng ra ở riêng!"
Thằng ba Chu Văn Binh tuy thật thà nhưng cũng không phải là người hoàn toàn không biết tính toán gì, nếu có thể ra ở riêng, đương nhiên cậu ta vui lòng.
Thằng cả Chu Văn Quốc không nói gì, anh ấy là con cả, dù thế nào thì anh ấy cũng phải ở với cha mẹ. Nếu có ra ở riêng thì cũng chỉ có mấy người em trai của anh ấy ra ngoài.
"Được, các con muốn ra ở riêng thì cứ ở đi!"
Chu Lão Hán gật đầu, sau đó lấy ra một cuốn sổ đã ố vàng, liếʍ một chút nước bọt rồi dùng ngón tay lật từng trang một.
"Thằng tư, con đã đi làm đã bốn năm rồi. Từ khi con đi làm đến lúc kết hôn vợ chồng hai đứa đã đưa về nhà tổng cộng sáu trăm đồng, tiền cưới xin của hai đứa đã dùng hết ba trăm đồng."
"Hôm qua mua nhà con lại lấy thêm ba trăm đồng nữa nên số tiền này các con không cần phải trả lại. Coi như là tiền chia cho các con sau khi ra ở riêng."
"Vâng."
Chu Văn Hoa nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, ba trăm đồng này không cần trả nữa, vậy là nợ của nhà cậu ta chỉ còn ba trăm đồng, vợ chồng họ chỉ cần một năm là có thể trả hết rồi.
"Thằng tư, con được đi học hết cấp ba. Những năm con đi học, tiền học phí, tiền sinh hoạt đều là mấy anh của con kiếm. Vì vậy những thứ trong nhà này sẽ không chia cho con nữa."
Chu Văn Hoa gật đầu đồng ý, dù sao số tiền cậu ta mang về nhà đều đã dùng hết, tài sản trong nhà hiện nay đều là do các anh kiếm được nên chia cho họ là đúng, cậu ta không thiệt thòi.
"Căn nhà trên huyện cũng không tệ, đồ đạc người ta để lại cũng đầy đủ, hai vợ chồng các con đều đi làm, trong túi lại có tiền, thiếu thứ gì thì tự mình đi mua."
"Các anh các chị dâu của con đều không có học thức, bọn họ không giúp được con cái gì nhưng cũng sẽ không kéo chân con.
Nếu một ngày nào đó, bọn họ thực sự cần con giúp đỡ, con có thể giúp thì giúp, dù sao cũng là anh em ruột với nhau."
Chu Lão Hán lải nhải từng câu từng chữ.
Chu Văn Hoa cũng không thấy phiền, cậu ta vô cùng chăm chú lắng nghe.
"Cha nói đúng."
Chu Lão Hán gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Vợ chồng thằng tư dù sao cũng đều là công nhân, đều có tiền lương, ông ấy không lo hai người này sẽ không sống tốt.
"Nhà thằng hai."
"Cha, con đây."
Hứa Thiến nghe vậy liền gật đầu đáp.
"Theo lý, thằng hai mới là người đóng góp nhiều nhất cho gia đình này, nó đi làm mười năm, năm nào cũng gửi tiền về.
Những năm này, mấy đứa kết hôn, đi học đều dùng là dùng tiền của thằng hai." Chu Lão Hán lật một trang sổ rồi thở dài.
"Vốn dĩ khi ra ở riêng, nó cũng nên được một phần. Nhưng lần trước về, thằng hai đã nói với cha là nó không cần, để cho cha giữ lại dưỡng già, cho nên phần tiền này cha sẽ giữ lại."
Mọi người nghe vậy đều gật đầu, điều này là nên làm.
"Số tiền còn lại là khoảng một nghìn hai, thằng cả với thằng ba mỗi nhà sáu trăm. Nhà mình có sáu gian phòng.
Gian nhà chính là gian cha với mẹ các con ở thì thuộc về chúng ta. Bốn gian còn lại thì thằng cả, thằng ba mỗi nhà hai gian.
Lương thực vẫn còn vài trăm cân, chia thành năm phần, bên này cha mẹ một phần, mấy anh em các con mỗi người một phần."
"Cha, chúng con không cần lương thực đâu, chúng con có thể tự mua mà ăn được." Chu Văn Hoa nghe vậy, vội vàng mở miệng từ chối.
"Vốn cũng không có nhiều, mỗi nhà chia ra một ít thì cũng ăn được mười mấy, hai mươi ngày. Không phải sắp đến mùa gặt rồi sao, đến lúc đó mỗi nhà lại chia riêng, không đủ thì mua thêm."
"Được."
Nghe đến đây, mấy đứa con trai mới gật đầu.
"Còn về nông cụ, nhà mình cũng không có nhiều món."
"Thằng cả, thằng ba, mỗi nhà một cái cuốc, còn một cái dao rựa với dao trong phòng bếp thì các con thay phiên nhau dùng."
Thời buổi này nông cụ đều tập trung ở đại đội, nông cụ trong tay người dân rất ít, cũng chỉ có cuốc, rựa. Có thể trồng rau, thái rau, như vậy là được rồi, không có gì thừa thãi.
"Nhà mình có ba con gà, vẫn để mẹ tiếp tục nuôi, đến Tết gϊếŧ thịt ăn thì các con đều về cả."
"Được."
Chia đến đây, đồ đạc trong nhà cũng chia xong hết rồi.