Nhưng suy cho cùng cũng không chống lại được sự may mắn của nguyên chủ, bởi vì một lần trước khi kết hôn kia, vậy mà cô lại có thai. Sau khi mang thai, nguyên chủ đã thay đổi thái độ lấy lòng nhà họ Lâm trước kia, trực tiếp biến thành yêu quái. Cô nhân cơ hội lợi dụng đứa con trong bụng ép nhà họ Lâm chia nhà, sau khi chia nhà, cô muốn nhà họ Lâm cho cô căn nhà ba gian, cả tiền lương của Lâm Quốc Đống cũng phải giao cho cô.
Nếu không chia nhà, cô sẽ tự sát cùng với đứa con trong bụng.
Cha mẹ Lâm vì hành động của con gái mà cảm thấy hổ thẹn với đứa con trai, cho nên đã giấu Lâm Quốc Đống đồng ý với nguyên chủ.
Kết quả là nguyên chủ đã thành công mang theo cái thai hai tháng tuổi chia nhà. Sau khi mang thai đến tháng thứ tư thì chuyển vào căn nhà ngói ba gian khang trang mà nhà họ Lâm cho cô. Trong thời đại mà nhà nào cũng là nhà đất phôi, ngôi nhà ngói gạch đỏ khang trang của chủ rất bắt mắt.
Tháng 3 năm 1966, nguyên chủ sinh đôi hai đứa con trai.
Cuối năm đó, Lâm Quốc Đống về nhà thăm người thân, cũng lúc này anh mới biết gia đình mình đã chia nhà, toàn bộ số tiền gửi về trong thời gian này đều bị cha mẹ Lâm đưa hết cho nguyên chủ. Lâm Quốc Đống kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, nhưng nhà đã chia, con cũng đã sinh rồi, anh có thể làm gì khác?
Khi hai đứa trẻ được bốn tuổi, cũng chính là đầu năm 1969, Lâm Quốc Đống về nhà thăm người thân lần thứ hai.
Ngày hôm đó, cả nhà nguyên chủ cùng người trong nhà ăn cơm tối, gia đình hiếm khi được đoàn tụ làm các đồng chí nam trong nhà uống nhiều rượu hơn. Sau khi trở về nhà, nguyên chủ rót cho Lâm Quốc Đống một ít trà giải rượu, trong trà bỏ thêm ít thuốc trước kia chưa dùng hết. Nguyên chủ nghĩ dù sao Lâm Quốc Đống cũng hơi say, nếu có chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ kiên quyết nói rằng là Lâm Quốc Đống say rượu làm bừa. Lâm Quốc Đống cũng không ngờ kết hôn rồi mà cô lại còn bỏ thuốc, xong việc, anh chỉ cho là mình đã uống quá nhiều. Vì vậy, sau khi Lâm Quốc Đống rời đi vào năm ngoái, nguyên chủ lại có thai, cũng vào giữa tháng 10 năm 1969, đứa con trai thứ ba của nguyên chủ ra đời. Mà hiện giờ là tháng 9 năm 1970.
Mấy năm nay nguyên chủ sống rất thoải mái, từ sau khi chia nhà, mỗi tháng Lâm Quốc Đống đưa cho cô 30 đồng, còn có một vài phiếu quân đội như phiếu thịt, phiếu vải, phiếu công nghiệp linh tinh. Nguyên chủ có tiền, lại không phải chăm con khiến tất cả đồng chí nữ trong thôn đều ghen tị. Về việc không phải chăm con, là vì lúc đầu đứa trẻ chưa biết đi nên mẹ Lâm đã đến chăm sóc. Khi đứa trẻ biết đi, trẻ con ở nông thôn đều được nuôi thả, cô lại càng không quan tâm.
Có lẽ vì trong gia đình ban đầu cô không nhận được tình yêu thương của cha mẹ nên cô cũng không có tình mẹ con dành cho con cái. Tất cả những điều tốt đẹp đều dành cho bản thân tận hưởng. Cho dù trong thôn có lời bàn tán, cô cũng không quan tâm, con nhà ai mà không như vậy.
Đương nhiên, khi nấu ăn cô cũng sẽ nấu thêm vài phần để dành cho bọn trẻ, dù sao cô cũng biết nếu bọn trẻ có chuyện gì thì cuộc sống của cô sẽ không dễ dàng.
Tuy nhiên, với tài nấu nướng mà ngay cả lợn cũng chê như cô, bọn trẻ ăn uống không gặp vấn đề gì, cũng phải khen dạ dày bọn nhỏ sắt đá thật. Phải biết rằng, nguyên chủ ở nhà cha mẹ đẻ có thể lười biếng thì sẽ lười biếng, hầu như là không xuống bếp. Đương nhiên mẹ cô cũng không dám cho cô nấu ăn, sợ đồ ngon bị cô lén lút ăn hết.
Có điều, mặc dù nguyên chủ dùng thủ đoạn lừa gạt cha mẹ ở nhà nhưng thành tích của cô lại là tốt nhất. Có lẽ là ôm hận trong lòng, muốn chứng minh mình có năng lực hơn các anh chị em. Hơn nữa cô cũng biết gia đình không thể nào giúp đỡ cô nên cô muốn tự dựa vào chính mình. Tuy nhiên, điểm số của cô có tốt đến mấy cũng vô ích, cha mẹ cô đã bí mật báo danh cho cô về nông thôn.