Chương 8

Tống Vệ Quốc lập tức đuổi theo vội vàng hô lên với bóng dáng cao ngất đang dần dần đi xa kia: “Đối tượng xem mắt của cậu tên là Giang Mẫn Vân, Giang Mẫn Vân đấy, cậu có nghe được hay không?”

Tống Vệ Quốc không nhịn được nói thầm một câu: không biết sao cái tên này nghe quen thế nhỉ?

Chu Trung Phong đã đi xa, không hề có câu trả lời nào cả.

Tống Vệ Quốc nói thầm, rốt cuộc là nghe thấy, hay là không nghe thấy đây?

Quên đi! Đã trưởng thành rồi, chẳng lẽ còn nhầm được đối tượng xem mắt ư?

........

Trên giường đất của nhà họ Khương tại đại đội Ma Bàn thuộc công xã Hồng Tinh, trong nhà từ trước đến nay vẫn luôn náo nhiệt, giờ phút này lại là một khung cảnh tĩnh mịch.

“Em gái đi xem mắt, có phải lại không thành công hay không?”

“Tôi biết ngay mà.”

“Hôm nay nhà họ Trịnh lại đến nhà thúc giục.”

Lời này vừa dứt, toàn bộ mọi thứ trong phòng ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

“Trịnh Hướng Đông bảo người truyền lời, trừ hắn ta ra, không ai dám cưới em gái nhỏ nhà chúng ta.”



“Bảo với em gái nhỏ nhà chúng ta, nhân lúc còn sớm chuẩn bị một chút chờ gả cho hắn ta đi.”

“Tên khốn khϊếp!” Anh ba nhà họ Khương nhịn không được, đứng lên nói: “Con đi chém chết cái thứ chó đó!”

“Thằng ba, ngồi xuống, em quên vì sao công điểm của em mất hết rồi ư?”

Rõ ràng là làm việc giống nhau, nhân viên ghi điểm và kế toán của đội bới móc anh ba nhà họ Khương làm việc không đàng hoàng, vô duyên vô cớ khấu trừ hai công điểm.

Nếu chỉ có một ngày như thế thì thôi, nhưng mà mỗi ngày đều như thế.

Ai chịu cho nổi?

Khuôn mặt của anh ba nhà họ Khương bị tức đến đỏ bừng, nổi cả gân xanh: “Vậy cũng không thể nhìn thứ chó kia ức hϊếp em gái của chúng ta như vậy chứ.”

Trong lòng người nhà họ Khương đều nghẹn một bụng tức giận.

Mọi người đều lo lắng mà nhìn nhan sắc xinh đẹp của Khương Thư Lan.

Ban đầu nhà họ Trịnh còn có liêm sỉ mà thương lượng. Kéo dài trong hai năm qua, nhà họ Trịnh cuối cùng cũng không cần thể diện trực tiếp bắt đầu đối phó người nhà họ Khương.

Khi nào Khương Thư Lan còn chưa gả đến nhà họ Trịnh, toàn bộ nhà họ Khương đều gánh vác áp lực cực lớn.



Khương Thư Lan biết người trong nhà khó xử, cũng chính bởi vì họ khó xử, cô mới càng phải làm ra quyết định kia.

Cô và chị dâu cả Tưởng Tú Trân liếc nhau một cái, đứng lên, giọng nói không nhanh không chậm.

“Ba mẹ, anh cả anh hai anh ba anh tư, mọi người không cần lo lắng cho em, chị dâu cả đã tìm cho em một đối tượng xem mắt trong tỉnh, đối phương không sợ nhà họ Trịnh, em đi xem mặt gặp thử một lần.”

Cô rũ mắt, khẽ cắn răng: “Nếu mà thích hợp thì xem mắt xong lập tức kết hôn.”

Khi cô vừa thốt ra lời này.

Trong gian nhà chính to như vậy nháy mắt yên tĩnh trở lại.

Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ nghe thấy tiếng vang bùm bụp của đèn dầu cháy sáng ở trên bàn gây ra.

“Đây là chuyện khi nào? Đối phương bao lớn rồi? Làm công việc gì? Điều kiện như thế nào?”

Cây kim đang khâu đế giày trên tay mẹ Khương chậm lại, giống như súng bắn liên hồi, hỏi con dâu cả Tưởng Tú Trân.

Tưởng Tú Trân sớm đã chuẩn bị xong câu chuyện, liền mở miệng nói:

“Mẹ, chính là chuyện chiều nay, con kéo người nhà mẹ đẻ tìm quan hệ. Nhà trai năm nay ba mươi sáu, gọi là Trâu Dược Hoa, là phó xưởng trưởng của một phân xưởng cán thép ở thành phố Bình Hương của chúng ta, tiền lương một tháng tám mươi chín, ăn chính là lương thực thương phẩm, đơn vị còn cấp cho một ngôi nhà hai phòng ngủ cùng một sảnh, quan trọng nhất chính là anh ta là lãnh đạo cấp trên của cấp trên của cha Trịnh Hướng Đông.”

“Anh ta không sợ nhà họ Trịnh, càng không sợ tên Trịnh Hướng Đông kia!”