Chỉ thiếu việc đưa ra ngoài nữa thôi.
Năm anh mười tám tuổi, ông bà nội anh đang chuẩn bị, hiện giờ anh đã hai mươi lăm tuổi, thành ra chuẩn bị tới bảy năm.
Khương Thư Lan đột nhiên phát hiện, trong nhà Chu Trung Phong so với tưởng tượng của cô còn tốt hơn.
Cô đột nhiên có chút cảm giác không nói ra được.
Thấy cô im lặng, Chu Trung Phong đột nhiên rùng mình, anh đứng lên, cúi đầu xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô: “Đồng chí Khương Thư Lan, không biết cô có hài lòng với tôi hay không?”
Khuôn mặt của người đàn ông ngay thẳng, mặt mày thâm thúy, dáng người cao lớn thẳng tắp, tư thế oai hùng bừng bừng, hơn nữa ngữ khí cũng cực kỳ nghiêm túc.
Mặt Khương Thư Lan đỏ lên, cô hơi gật đầu, tiếp theo lại hỏi: “Anh đối với tôi thì sao?”
Giọng Của Chu Trung Phong trong trẻo đáp: “Rất hài lòng.”
Lời này làm cho mặt Khương Thư Lan lập tức giống như lửa đốt, cô có chút không dám nhìn thẳng mặt anh.
Chu Trung Phong hít sâu một hơi, tiếp tục cố gắng: “Đồng chí Khương Thư Lan, không biết đồng chí có muốn kết bạn cách mạng với tôi hay không?”
Khương Thư Lan hơi giật mình, mặt nóng bừng: “Tôi đồng ý.”
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hai bên chạm nhau, cả hai đều đồng thời dời ánh mắt sang hướng khác.
Chuyện này làm cho Tưởng Tú Trân và chủ nhiệm Vu đang kề tai nghe lén ở bên ngoài cửa văn phòng, hai người nhịn không được mà liếc nhau một cái, cùng lúc nở nụ cười.
Một người là lo lắng cho cuộc hôn nhân vẫn luôn gập ghềnh của cô em chồng, rốt cuộc cũng gặp được đối tượng thích hợp với mình.
Một người cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề khó khăn trong hôn nhân của đồng chí Chu, chủ nhiệm Vu nghĩ thầm, rốt cuộc thì đã có thể ăn nói với lão lãnh đạo được rồi.
Trong nháy mắt tiếp theo... Đột nhiên cửa được mở ra.
Hai người Tưởng Tú Trân và chủ nhiệm Vu đồng thời lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã vào trong.
Hai người nhất thời hoảng hốt, đυ.ng phải ánh mắt sáng bừng của Khương Thư Lan và Chu Trung Phong.
“Xem.... Xem mắt xong rồi sao?” Tưởng Tú Trân nhịn không được mà xoa tay hỏi.
Khương Thư Lan đỏ mặt, hờn dỗi liếc mắt nhìn cô ấy một cái: “Chị dâu cả à!”
Tại sao chị lại nghe lén vậy!
Tưởng Tú Trân thấy dáng vẻ hờn dỗi thẹn thùng của cô em chồng, liền biết việc này tám mươi chín mươi phần trăm đã thành công, cô ấy nhịn không được liền cười: “Còn không phải là lo lắng cho cô gái hư như em sao!?”
Bên cạnh chủ nhiệm Vu cũng bắt chước bổ sung theo: “Tôi cũng thế, tôi chỉ là lo lắng cho đồng chí Chu mà thôi!”
Nói xong, hai người cũng nói thêm: “Nếu không thì hai người hãy đi ra ngoài đi dạo một lát thử xem sao?”
Dựa vào chút thời gian như vậy thôi thì có thể hiểu biết được cái gì về nhau kia chứ?
Đi ra ngoài tản bộ, không chừng có thể hiểu biết thêm một chút, cũng có thể giúp gia tăng tình cảm của hai bên.
Khương Thư Lan giương mắt nhìn Chu Trung Phong.
Chu Trung Phong suy nghĩ, dò hỏi: “Đồng chí Khương Thư Lan nghĩ sao?”
Khương Thư Lan gật gật đầu.
Hai người một trước một sau, cùng nhau rời khỏi văn phòng.
Chủ nhiệm Vu và chủ nhiệm Tưởng nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, cảm thấy có hơi bùi ngùi: “Hai người này thật là xứng đôi mà.”
Đồng chí nam thì cao ngất như cây tùng, đồng chí nữ thì xinh đẹp tươi tắn.
Thật sự là một đôi trai tài gái sắc.
Một hồi lâu, Tưởng Tú Trân mới thu hồi ánh mắt: “Cũng không biết tương lai bọn họ mà sinh con thì sẽ đẹp cỡ nào nhỉ?”
Tưởng tượng mãi mà không ra.
Mà Khương Thư Lan đang đi ở phía trước nghe được lời này, lại nhịn không được mà đỏ mặt, nghĩ đến trước đó mình còn hỏi đối phương sinh mấy đứa, không biết lấy can đảm từ đâu ra.
Chu Trung Phong cũng không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng: “Đồng chí Khương....”
“Đồng chí Chu....”
Hai người mở miệng cùng lúc.
“Nếu không... cô nói trước đi!” Chu Trung Phong nói.
Khương Thư Lan suy nghĩ, nhẹ giọng nói: “Chúng ta cũng đừng gọi nhau là đồng chí nữa, anh gọi tôi là Khương Thư Lan đi!”