Chương 47

Khương Thư Lan khó có thể mở miệng: “Đồng chí Chu, anh, anh...”

Chu Trung Phong ngước mắt lên: “Hả?”

Thấy Khương Thư Lan ấp a ấp úng, lại còn hết sức xấu hổ. Anh cổ vũ nhìn cô: “Đồng chí Khương Thư Lan, nếu chúng ta đã quen biết, không ngại nói chuyện lớn nhỏ một chút, vậy thì cứ hỏi một ít vấn đề cô muốn biết, có ích cho hai bên để chúng ta hiểu rõ nhau hơn.”

Đối phương đã cho cô cơ hội bày tỏ rồi. Khương Thư Lan hạ quyết tâm, nhắm nghiền mắt lại: “Anh có thể sinh con được không?”

Sau khi biết số phận bi thảm của mẹ kế, cô có một loại chấp niệm đối với con ruột của mình.

Cô sẽ hết sức lo lắng nếu như không phải là con ruột!

Nghe cô hỏi xong, sắc mặt của Chu Trung Phong từ trước đến nay vẫn bình tĩnh, bây giờ có một chút khững lại, anh cắn răng: “Có thể chứ! Đương nhiên là có thể rồi!”

Không có người đàn ông nào có thể cho phép người khác giới nghi ngờ khả năng sinh sản của mình, và Chu Trung Phong cũng không ngoại lệ.

Nghe được đáp án này, Khương Thư Lan có chút kinh hỉ: “Thật sao? Anh không nói dối tôi à?”

Cả người cô đều lộ ra vài phần thoải mái, tươi cười như thể trút được gánh nặng.

Cái này có là thật hay giả đi chăng nữa, đến lúc đó thử một lần không phải sẽ biết à?

Khóe miệng Chu Trung Phong giật giật: “Đồng chí Khương Thư Lan, chuyện này sau này chúng ta sẽ tìm hiểu, cô có thể hỏi những vấn đề khác.”



Cô táo bạo hơn anh nghĩ.

Khương Thư Lan gật đầu, nghiêm túc hỏi: “Vậy anh muốn sinh một đứa, hay là sinh hai đứa?”

Chu Trung Phong: “...”

Loại vấn đề này, cho tới bây giờ Chu Trung Phong chưa từng nghĩ tới, anh cúi đầu nhìn đồng chí nữ xinh đẹp trước mặt, trái tim đột nhiên đập thình thịch.

Anh thẳng thắn: “Tôi không nghĩ về điều này.”

Anh là người ngay cả kết hôn cũng không nghĩ tới, làm sao lại nghĩ đến sẽ sinh mấy đứa con?

Khương Thư Lan nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai của anh, nhẹ giọng nói: “Vậy bây giờ anh có thể suy nghĩ thêm về chuyện này rồi đó.”

Chuyện này...

Lúc Khương Thư Lan truy vấn, đôi mắt vừa to vừa sáng khiến người xem trong lòng lúc lạnh lúc nóng thất thường.

Chu Trung Phong không biết vì sao lại khẩn trương, lòng bàn tay tiết ra rất nhiều mồ hôi, anh kéo cổ áo vướng vào yết hầu, giọng nói khàn khàn: “Sinh hai đứa đi, con gái giống cô, con trai sẽ giống tôi.”

Đáp án này làm cho Khương Thư Lan cảm thấy mỹ mãn nở nụ cười: “Tôi cũng thích hai đứa, hai đứa thì tốt.”



Làm mẹ kế cho người ta là khúc mắc của cô, bị con trai riêng và con gái riêng tự tay đuổi ra khỏi nhà lại càng thêm khúc mắc.

Cô ngậm đắng nuốt cay, hy sinh bản thân, bồi dưỡng hai đứa con, một đường từ một kẻ ngốc nghịch ngợm quấy rối trở thành thiên tài ai cũng khen ngợi.

Đến cuối cùng bọn họ lại nói là do gen tốt, không có đến nửa phần liên quan đến cô.

Đây càng là khúc mắc của Khương Thư Lan.

Cô cũng tin rằng tương lai mình nhất định sẽ sinh hai đứa con rồi bồi dưỡng thật tốt, làm sao có thể kém hơn được chứ?

“Vậy thì tôi đã hỏi xong, anh có gì muốn hỏi không?”

Khương Thư Lan hiện tại đặc biệt hài lòng với Chu Trung Phong, cô ngước mắt nhìn anh.

Chu Trung Phong suy nghĩ một chút: “Thời gian nghỉ phép của tôi hơi gấp gáp, bên bộ đội cũng cần phải lập báo cáo kết hôn chờ phê duyệt, cho nên lễ tiểu định, chọn ngày, lễ quy y(*), ba bước này cần phải gộp làm một, nhưng kết hôn có thể tách ra thành một bước riêng.”

[Chú thích: (*) Lễ tiểu định, chọn ngày, lễ quy y: các bước trong phong tục của đám cưới Bắc Kinh cũ (Thủ đô văn hóa).]

Chu Trung Phong là người thủ đô, ký ức của anh về hôn nhân vẫn đang ở lúc duy trì các quy tắc cũ.

Điều này làm anh cảm thấy ủy khuất cho nhà gái, dù sao thì thời gian là tương đối nhanh chóng, tất cả đều phải gộp lại với nhau.

Khương Thư Lan có chút kinh ngạc, đối phương đưa ra nhiều quá trình như vậy, nhưng nhìn thấy đối phương coi trọng, cô mím môi cười: “Tôi sao cũng được.”