Chương 40

Bà Khương càng kích động đến đỏ mặt, bà vội vàng đẩy Tưởng Tú Trân.

Tưởng Tú Trân lập tức nói: “Chủ nhiệm Vu, không biết điều kiện của đối phương như thế nào? Anh cũng biết em chồng tôi, nếu điều kiện quá kém, chúng tôi cũng không muốn.”

Đây chính là tư thái cao khi gả con gái.

Cho dù là nhà bọn họ đang sầu, cũng không thể để cho người ngoài biết được có phải không?

“Đây là điều đương nhiên rồi.”

Chủ nhiệm Vu gật đầu: “Vị mà tôi nói đến kia, theo tôi thấy, cho dù có tìm hết công xã chúng ta rốt cuộc cũng sẽ không tìm được người nổi bật như vậy.”

“Nhà trai năm nay hai mươi lăm, người thủ đô, là một học sinh giỏi của học viện quân sự, tuấn tú lịch sự, hơn nữa tuổi còn trẻ đã làm được vị trí đoàn trưởng, tương lai có thể nói là tiền đồ vô lượng.”

“Về phần trong nhà cũng đơn giản, cha mẹ ở Tây Bắc, ông bà nội ở thủ đô, Thư Lan gả qua, chính là trực tiếp làm chủ.”

Đương nhiên câu cuối cùng này là Chu Trung Phong tự mình nói, cũng không phải chủ nhiệm Vu bịa chuyện dò la.

“Điều kiện của người ta tốt như vậy, làm sao lại đến nơi xó xỉnh như Đông Bắc chúng ta tìm đối tượng chứ ạ?”

Bà Khương chỉ ra vấn đề một cách thẳng thắn, bà thừa nhận con gái mình xuất sắc.



Nhưng mà, còn chưa đến mức ưu tú đến nỗi làm cho sĩ quan thủ đô người ta phải buông tha cho một mảnh biển hoa ở thủ đô, một mình đến núi non của bọn họ hái một đóa hoa.

Chủ nhiệm Vu có chút xấu hổ, anh ta ngẩng đầu nhìn Khương Thư Lan một cái.

“Nói đến đây thì chuyện cũng dài, Thư Lan cũng đã gặp qua nhà trai, đối phương vốn dĩ chính là đối tượng xem mắt của Giang Mẫn Vân.”

Toàn bộ căn phòng lập tức im lặng.

Khương Thư Lan vẫn luôn an tĩnh cũng không nhịn được, ngẩng đầu nhìn lại.

Có phải là anh ấy không?

Mẹ Khương dẫn đầu nhíu mày: “Cái này...”

“Thím, mọi người nghe tôi nói xong đã, tôi cũng không nói dối thím. Đồng chí Chu này là đối tượng mà dì ruột của Giang Mẫn Vân cố ý tìm cho cô ta, điều kiện của đối phương so với tưởng tượng của các người thì càng ưu tú hơn. Chỉ là không nghĩ tới, Giang Mẫn Vân cướp đối tượng của Thư Lan, cái này không phải là...”

Những lời chưa nói xong tất cả mọi người đều hiểu.

“Các người đừng cảm thấy đồng chí Chu vốn là đối tượng xem mắt với Giang Mẫn Vân mà chán ghét, chúng ta phải nhìn vào hiện thực, Thư Lan nhà mọi người hiện tại đang đau đầu nhất không phải là về hôn sự sao? Không phải là Trịnh Hướng Đông sao? Nhưng nếu Thư Lan và đồng chí Chu thành đôi, thì chính là vợ của quân nhân, được quốc gia bảo hộ, cô ấy còn sợ cái tên Trịnh Hướng Đông hay sao?”



Mấy lời cuối cùng của chủ nhiệm Vu quả thực chính là nói chạm vào trong lòng người nhà họ Khương.

Người nhà họ Khương đồng loạt nhìn về phía Khương Thư Lan.

Khương Thư Lan rốt cuộc cũng từ trong góc đi ra, khuôn mặt trắng nõn mang theo vài phần nghi hoặc.

“Chủ nhiệm Vu, anh xác định đồng chí Chu tự nguyện đi xem mắt với tôi à?”

Cô nhìn thấy tin tức được tiết lộ trên khung bình luận, đồng chí Chu chính là ông lớn hàng đầu trong tương lai, chưa bao giờ gần nữ sắc, hơn nữa là cả đời chưa lập gia đình.

Cô không cho rằng vì mình mắng đối phương một trận, đối phương lập tức thích cô, muốn cùng cô xem mắt.

Đây quả thực là không hợp lẽ thường.

Chủ nhiệm Vu cười cười.

“Thư Lan à, chuyện này cô cũng không biết hay sao, tâm làm lính chính là quy củ, đồng chí Chu lại là người xuất sắc, cậu ấy cảm thấy cậu ấy hại cô rơi vào tình trạng này, cậu ấy tất nhiên phải bồi thường cho cô một đối tượng.”

Loại lý do này, ngược lại làm cho Khương Thư Lan thở phào nhẹ nhõm, cô suy nghĩ: “Điều kiện của đối phương là gì?”

“Chính là muốn hành quân, hơn nữa nơi muốn đi còn là hải đảo, cách Đông Bắc chúng ta rất xa.”