Giọng nói của Khương Thư Lan nhẹ nhàng êm ái: “Mẹ, moi người đều đã trở lại rồi, con muốn nói chuyện này với mọi người.”
Cô không hỏi chuyện nhà họ Giang, bởi vì cô biết là mẹ cô có thể xử lý tốt.
“Chuyện gì vậy?”
Giọng điệu Khương Thư Lan bình tĩnh: “Trịnh Hướng Đông bảo con ở nhà chờ anh ta tới cưới con.”
Thốt ra lời này, người nhà họ Khương nắm chặt tay.
Phương thức giống vậy, dùng ở trên người nhà họ Giang thì có tác dụng, đó là vì người nhà họ Giang muốn thể diện.
Đặt ở trên người nhà họ Trịnh thì không có tác dụng, bởi vì Trịnh Hướng Đông không biết xấu hổ, hắn ta chính là một tên lưu manh.
“Con đã hỏi thăm, xã Tùng Giang cách vách có một am ni cô, là am duy nhất được giữ lại sau khi dựng nước.”
Cô ngẩng đầu ánh mắt kiên định, giọng điệu bình tĩnh: “Con sẽ đi làm ni cô!”
Đây là lối thoát cuối cùng của cô.
Không gả cho Trâu Dược Hoa, cũng không cần gả cho Trịnh Hướng Đông, càng không liên lụy đến người trong nhà.
“Thư Lan!” Giọng nói của mẹ Khương vội vã: “Thư Lan, con đừng vội, chúng ta suy nghĩ cách đã, suy nghĩ thêm cách đã rồi tính.”
Khương Thư Lan lắc đầu, thanh âm chua xót: “Mẹ, đây là cách tốt nhất.”
Không liên lụy đến người trong nhà, càng không liên lụy đến tương lai mấy đứa trẻ trong nhà.
Về phần chính cô thì như thế nào cũng được.
Bỗng chốc cả phòng yên lặng, có chút ngột ngạt và khổ sở.
Chẳng lẽ chỉ có thể gả cho tên điên Trịnh Hướng Đông sao?
Không khí yên tĩnh bị đánh vỡ, bên ngoài truyền đến một hồi tiếng đập cửa: “Xin hỏi, nơi này là nhà của Khương Thư Lan sao?”
Lời này vừa dứt. Người nhà họ Khương quay sang nhìn nhau, vẫn là mẹ Khương phản ứng trước, bà đứng lên, đi về phía cửa, vừa đi vừa lau nước mắt: “Ai vậy ạ?”
Bà đâu phải là vì muốn mở cửa mà đi ra hỏi! Chỉ là bà không muốn để cho con gái nhìn thấy bà khóc, muốn mạnh mẽ cả đời, ở trước mặt con gái vĩnh viễn đều là trụ cột.
“Đồng hương, là tôi, tôi là Vu Kiến Vệ của công xã, cũng là đồng nghiệp của con dâu Tưởng Tú Trân của bà.”
Lời này vừa nói xong, vẻ mặt cảnh giác của mẹ Khương đột ngột khựng lại.
Bà mở cửa, không khỏi dòm ngó đánh giá đối phương.
Chủ nhiệm Vu mặc một bộ áo bông liền mũ bạc màu, đeo kính, trước ngực có một cây bút hiệu Anh hùng, vẻ mặt hiền hoà nhưng vẫn uy phong.
Nhìn vào giống như một nhà lãnh đạo lớn.
Quả thật khả năng nhìn người của mẹ Khương không lệch vào đâu được, bà xoa xoa đôi mắt đỏ bừng vì khóc, lúc này đổi xưng hô: “Vị lãnh đạo này, anh tìm Thư Lan nhà chúng tôi có việc gì không?”
“Gọi tôi là chủ nhiệm Vu là được rồi.”
Chủ nhiệm Vu chưa từng làm nghề ông mai bà mối!
Bị hỏi như vậy, cũng không khỏi sửng sốt một chút, anh ta cẩn thận lựa lời: “Là như vầy, thím, tôi đến giúp người ta làm mai!”
“Làm mai? Cho ai, cho Thư Lan nhà chúng tôi à?”
Ánh mắt của mẹ Khương sáng lên, sự sa sút tinh thần lúc trước được thay đổi bằng sự vui vẻ hớn hở, kéo cánh tay chủ nhiệm Vu, dẫn anh ta đi vào trong phòng.
Thái độ thay đổi trước sau này thật sự là làm cho người ta líu lưỡi.
Chủ nhiệm Vu cũng bị choáng ngợp khi thấy sự nhiệt tình của mẹ Khương, nhưng tốt xấu gì cũng coi như thuận lợi đi vào.
Cái chuyện làm mai này, nếu không vào nhà thì làm mai như thế nào?
Bọn họ chân trước chân sau bước vào cửa, các xã viên bên ngoài xem náo nhiệt liền mở miệng nói:
“Đó không phải là lãnh đạo lớn của công xã sao? Tại sao anh ta lại đến nhà họ Khương chứ?”
“Tôi vừa nghe nói là đến làm mai cho nhà họ Khương? Hình như là làm mai cho con bé Thư Lan kia đó!”
“Không thể nào, Thư Lan cũng là cô gái lỡ thì rồi, lại có cặp mắt ưng của nhà họ Trịnh kia nhìn chằm chằm, ai mà dám muốn Thư Lan được chứ?”
“Đúng vậy, không thấy giám đốc nhà máy lớn người ta chọn Giang Mẫn Vân, cũng không thèm muốn lấy Thư Lan hay sao?”