Chương 36

Tiếp theo, không để ý đến cô ta, mà nhìn về phía Tưởng Tú Trân: “Chị dâu cả, chúng ta về nhà có được không ạ?”

Người nhà của cô, trước nay cô đều không cần phải lo lắng, đây là hiểu biết và tín nhiệm cơ bản nhất của hai bên.

“Được, đi thôi, bây giờ trở về, buổi sáng lúc ra ngoài, mẹ nói đã làm bánh trôi hấp nhân đậu mà em thích nhất đấy!”

Hai người cứ như vậy mà cùng nhau rời khỏi.

Giang Mẫn Vân hoàn toàn trợn tròn mắt, sao các cô ấy lại thế này vậy chứ?

Tại sao các cô ấy không lo lắng một chút nào thế?

***

Ngưỡng cửa nhà họ Giang.

Mẹ Khương dẫn đầu cùng với mười mấy người đầu trọc nhà họ Khương vây quanh lại.

“Giang Đức Bảo, cậu lăn ra đây cho tôi!”

Giang Đức Bảo là cha của Giang Mẫn Vân, hắn ta là một người có trí thức, vừa nghe thấy bên ngoài kêu gọi, tức khắc chống quải trượng(*) đi ra.

[Chú thích: (*) Quải trượng: cây gậy chống của người già.]



Vừa nhìn thấy mười mấy người đầu trọc nhà họ Khương, cùng với mẹ Khương dẫn đầu, tức khắc kinh ngạc: “Mẹ nuôi, có chuyện gì vậy ạ?”

Hắn ta xưng hô theo vợ mình Tưởng Lệ Hồng.

“Tôi có chuyện gì sao? Nhà họ Giang mấy người làm chuyện gì, mấy người không biết sao?”

Mẹ Khương chống nạnh chửi bậy: “Giang Đức Bảo, lúc trước các cậu trú lại ở đại đội Ma Bàn chúng tôi, cả nhà chúng tôi đều bầu phiếu đồng ý cho cậu, tôi không mong cậu đền đáp gì cả, nhưng các người cũng không thể thiếu đạo đức như vậy chứ? Đoạt đối tượng xem mắt của con gái tôi sao? Đoạt rồi thì thôi, nếu là vào ngày thường, tôi cũng không so đo với các người, rốt cuộc cậu có biết hay không, đối tượng xem mắt lần này có thể cứu mạng nửa đời còn lại của con gái tôi đấy!”

Dừng một lát lại nói tiếp: “Các người cứ đoạt đi một cách vô liêm sỉ như vậy ư? Đây không phải là muốn cướp mất một mạng người sao?”

Giang Đức Bảo ngơ ngác, hắn ta chống quải trượng ra tới: “Mẹ nuôi, đoạt đối tượng gì thế ạ? Chuyện này là sao vậy ạ?”

Hắn ta chẳng biết một chuyện gì cả.

Điều này cũng làm mẹ Khương sửng sốt, nghi ngờ: “Thằng cả, con tới giải thích cho Giang Đức Bảo nghe đi!”

Anh cả nhà họ Khương dùng dăm ba câu kể xong sự việc đã qua.

Khuôn mặt già nua của Giang Đức Bảo hổ thẹn đỏ lên: “Mẹ nuôi, con thật sự không biết...”

Thật sự không biết con gái làm ra loại chuyện mất mặt này.



Mẹ Khương không nói là mình tin, cũng không nói không tin, quay sang nói với một đám người đầu trọc nhà Khương: “Xếp hàng cho mẹ, đứng vững vàng, trông coi cửa lớn nhà họ Giang.”

Dừng một chút, nói với anh ba: “Thằng ba, con đến phòng của Giang Mẫn Vân, đập nát hết cho mẹ!”

Vừa nói xong, anh ba nhà họ Khương liền vọt vào trong phòng của Giang Mẫn Vân.

Nhà họ Khương dư lại mười mấy người đầu trọc, nháy mắt giống như thần thủ vệ, cứ cách hai mét lại đứng một người, bao vây căn nhà của nhà họ Giang, nhường chỗ cho anh ba nhà họ Khương.

Giang Đức Bảo muốn ngăn cản, nhưng ngăn không được, đối phương vây quanh hắn ta, hắn ta lau mồ hôi: “Mẹ nuôi, mẹ yên tâm, chờ Mẫn Vân nhà con trở về, con nhất định bảo nó trả đối tượng lại cho Thư Lan nhà mẹ.”

Hắn ta biết, Thư Lan bị tên nhóc nhà họ Trịnh kia theo đuổi buộc gả.

Làm sao nghĩ đến, Tưởng Lệ Hồng và Giang Mẫn Vân vừa trở về thì nghe được lời này, Giang Mẫn Vân không khỏi gay gắt nói: “Ba!”

Cô ta phải vất vả lắm mới được lòng ba mình, ấy vậy mà bây giờ tất cả đều đổ sông đổ biển hết rồi.

“Đừng gọi tao là ba!”

Giang Đức Bảo mặt đỏ bừng: “Nhà họ Giang tao không có loại con gái làm chuyện thiếu đạo đức như này.”

Giang Mẫn Vân có chút mệt mỏi, cô ta nghĩ đến đời trước, ba cô ta cũng như thế này, sau đó bọn họ lại trở về thủ đô.

Nhưng bởi vì lúc trước cô ta mang thân phận thanh niên trí thức trú lại, lại gả chồng sinh con.