Chương 34

Đây là giọng nói quen thuộc của mẹ Khương, âm điệu đặc biệt này, từ trên xuống dưới, từ trẻ đến già của nhà họ Khương đều sẽ nhận ra.

Quả nhiên, mẹ Khương vừa kêu, ban đầu người nhà họ Khương còn chờ ở cửa, nhất thời đều chạy ra, còn không quên dẫn theo mấy đứa nhỏ.

“Mẹ…”

“Bà nội…”

Anh cả, anh hai, anh ba, anh tư nhà họ Khương, cộng thêm sáu đứa cháu trai, thật ngạc nhiên, lớn lớn bé bé mười mấy người đầu trọc, đồng loạt chạy về phía mẹ Khương.

“Ai bắt nạt em gái của con thế ạ?”

“Ai bắt nạt cô của con thế ạ?”

Dẫn đầu chính là anh cả nhà họ Khương, cộng thêm một đoàn đi theo phía sau.

Phô trương như vậy thật sự dọa chết người.

Mẹ Khương ôm Khương Thư Lan, bà ngẩng đầu: “Em gái con là người như thế nào, các con cũng rõ ràng, là đứa con gái ngay cả con kiến cũng không nỡ giẫm chết. Vậy mà giờ ở bên ngoài, ngay công xã của nhà chúng ta, lại bị người ngay giữa ban ngày đoạt đối tượng xem mắt, cục tức này, chúng ta có thể nuốt xuống sao?”

“Không thể ạ!”

Mười mấy người đầu trọc của nhà họ Khương lớn giọng, đồng loạt quát lên.



“Nếu đã không thể….”

Cơ thể mẹ Khương đứng thẳng, thanh âm vang vang: “Vậy thì đánh tới nhà họ Giang cho mẹ, để người nhà họ Giang nhìn xem, con gái nhà họ Khương chúng ta, có phải dễ bị ức hϊếp hay không!”

Cảnh tượng này khiến Tưởng Lệ Hồng suýt chút nữa trợn tròn mắt cũng không đủ.

Cô ta phải đi từ thủ đô về tới đại đội Ma Bàn vào năm mới, khung cảnh đã cách nhau hai mươi năm rồi.

Thật sự không hiểu rõ tính tình của người nhà họ Khương.

Chị ta thử tiến lên ngăn chặn: “Ôi, mấy người đang làm gì đó? Các người đây là đang muốn làm gì vậy hả?”

Tưởng Lệ Hồng là một bà nội trợ bốn mươi tuổi, lại không làm việc nhà nông, làm sao cô ta ngăn được mười mấy người đầu trọc trên dưới của nhà họ Khương.

Lập tức đã bị mấy người đầu trọc của nhà họ Khương vây quanh không thể động đậy.

Mẹ Khương bày ra bộ mặt lạnh nhìn cô ta: “Làm gì hả? Để cô nhìn xem, người nhà họ Khương chúng tôi có phải chết hết rồi hay không, để đến phiên một người tới từ bên ngoài như cô cưỡi trên đầu người nhà họ Khương chúng tôi mà tiểu tiện.”

Bà để ý chỉ huy con trai và cháu trai phía dưới: “Xông đến nhà họ Giang cho mẹ!”

Dứt lời, còn không quên trao đổi ánh mắt với con dâu cả Tưởng Tú Trân.

Tưởng Tú Trân lập tức tiếp nhận cô em chồng Khương Thư Lan từ trong tay mẹ Khương, thủ thỉ thù thì mà dỗ dành.



Một chút cũng không nhìn ra bộ dáng cả nhà cô đều đang chuẩn bị đi đánh lộn.

Khương Thư Lan suy nghĩ, rốt cuộc vẫn không ngăn cản mẹ và các anh trai cháu trai.

Từ trước đến nay mẹ cô làm việc có chừng mực, chưa bao giờ làm chuyện quá giới hạn.

Huống chi, cô biết chính mình là của quý của cả nhà.

Màn tính kế này, không chỉ là tính kế đối với cô, mà cũng chính là đang khi dễ nhà họ Khương.

Nhà họ Khương tới cửa, nhưng đồng thời không phải chỉ để trút giận mà còn để cho người ngoài xem.

Để người ngoài cân nhắc một chút, Khương Thư Lan cô có phải mặc cho người ta có thể khi dễ hay không?

Lần này, Tưởng Lệ Hồng hoàn toàn ngơ ngác, cô ta vô thức muốn xin các xã viên bên cạnh giúp đỡ.

Kết quả người ta lại nói: “Đã nhiều năm rồi chưa được chứng kiến cảnh tượng như thế này đâu!”

“Đúng vậy, lần trước vẫn là lúc con bé Thư Lan bị người bắt nạt ở bên ngoài, nhà họ Khương đồng loạt bắt đầu hành động, thoáng một cái cũng đã qua nhiều năm trôi qua rồi.”

“Cũng chỉ có Lệ Hồng đã gả đi ra ngoài nhiều năm, không biết đức hạnh bao che khuyết điểm của nhà họ Khương, lúc này sợ là phải nhớ lâu rồi.”

Tưởng Lệ Hồng sắp khóc, nắm lấy góc áo, vân vê hai lọn tóc của mình: “Mau ngăn cản bọn họ, mọi người giúp tôi ngăn cản bọn họ đi!”