Chương 20

[Còn vậy sao?! Nhìn kìa! Lỗ tai của Chu lão đại, lỗ tai của anh ấy đỏ lên rồi!!]

Giờ phút này Khương Thư Lan đang tức giận, cô căn bản không thấy bình luận nói cái gì.

Cô chỉ là không kiêng nể gì mà khoe khoang trước mặt Trâu Dược Hoa, muốn tranh giành một chút lợi thế cho mình... sự căm giận và phẫn nộ của một đời bị ức hϊếp đó.

Cô gắt gao mà nắm tay Chu Trung Phong rồi giơ lên cao.

Một cặp đôi trẻ tuổi tay trong tay đứng chung một chỗ, không cần phải nói cái gì, chính là hành động châm chọc tốt nhất đối với lời nói trước đó của Trâu Dược Hoa.

Hắn trầm mặc, kéo lấy tay Giang Mẫn Vân, muốn nhanh chóng rời đi, nhưng vẫn phải bỏ lại lời nói tàn nhẫn.

“Khương Thư Lan, tốt nhất cô nên cầu nguyện rằng vị đồng chí nam bên cạnh cô có thể bảo vệ được cho cô đi!”

Không phải hắn tự kiêu, ngay cả tình huống của nhà họ Trịnh kia, trừ Trâu Dược Hoa hắn ra, không còn người nào khác có thể bảo vệ được cho Khương Thư Lan nữa.

Lời này làm sắc mặt của Khương Thư Lan trông khó coi đi vài phần, cô thật sự có chút xúc động, nhưng mà cô cũng không hối hận.

So với gả cho Trịnh Hướng Đông, điều càng đáng sợ hơn chính là gả cho Trâu Dược Hoa.

Bị ép khô xương cốt thành bột, dùng xương máu của cô và cả nhà họ Khương đi tẩm bổ cho ba cha con bọn họ, rồi còn phải hoàn thành cái tương lai huy hoàng của bọn họ.



Giang Mẫn Vân bị kéo đi quay đầu lại nhìn thoáng qua Khương Thư Lan, trong mắt có chút đồng tình suýt tràn ra ngoài.

Cũng không phải tại cô ta giở trò xấu, là Khương Thư Lan tự tay đẩy nhà giàu tương lai ra, lại lựa chọn một tên nghèo làm lính.

Ánh mắt cô ta dừng lại trên khuôn mặt Chu Trung Phong một lát, sự kinh ngạc trước cái đẹp rất nhanh đã bị tỉnh táo thay thế.

Cho dù dáng vẻ Chu Trung Phong có đẹp cỡ nào, chẳng qua cũng chỉ là một người nghèo tham gia quân ngũ không tiền không quyền không thế mà thôi.

Về sau, cuộc sống hôn nhân sẽ cho Khương Thư Lan nếm mùi đau khổ.

Hai người bọn họ vừa rời đi, đương nhiên cũng chỉ còn lại Khương Thư Lan và Chu Trung Phong, không khí nhất thời yên lặng trở lại.

Không còn người ngoài để mà phải giương nanh múa vuốt nữa.

Khương Thư Lan nháy mắt buông tay ra, kéo giãn khoảng cách: “Xin lỗi, lúc nãy tôi đã lợi dụng anh rồi.”

Chu Trung Phong vân vê đốt ngón tay trống vắng, anh lại không trực tiếp trả lời, mà đột nhiên hỏi: “Làm mất lòng một xưởng trưởng, cô không hối hận chứ?”

Thông qua sự nịnh bợ của Giang Mẫn Vân đối với Trâu Dược Hoa, có thể thấy được địa vị của Trâu Dược Hoa không hề thấp kém.

Cho nên cô ta mới có thể lâm thời cướp đoạt đối tượng xem mắt của đồng chí Khương Thư Lan.

Suy cho cùng, cũng coi như là anh liên lụy đến cô.



Khương Thư Lan lắc đầu, cô trốn Trâu Dược Hoa còn không kịp cơ đấy, làm sao phải hối hận chứ?

Cô mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Anh thì sao? Bỏ lỡ đối tượng xem mắt là sinh viên đại học, anh có hối hận không?”

Kỳ thật cô không hiểu rõ cho lắm, vì sao Giang Mẫn Vân lại lựa chọn giành lấy Trâu Dược Hoa đã kết hôn lần thứ hai, mà từ bỏ không cần Chu Trung Phong trẻ tuổi tuấn lãng trước mặt đây?

Chu Trung Phong lắc lắc đầu, anh cũng không có nhiều thiện cảm với Giang Mẫn Vân cho lắm.

Huống chi lần xem mắt này cũng không phải là ý định ban đầu của anh.

Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt trắng như sứ của Khương Thư Lan một lát, nghĩ đến lời nói lúc trước của Trâu Dược Hoa.

Hình như cô ấy đang gặp khó khăn? Cần anh giúp đỡ không nhỉ?

“Cô……”

Lời Chu Trung Phong còn chưa nói xong.

Bỗng nhiên mội người mặc áo bông liền mũ trực tiếp vọt tới đây, là một người phụ nữ trung niên quàng khăn sọc ca rô.

Người tới không phải là ai khác mà chính là Tưởng Tú Trân, chị ấy bước đến, một tay lôi kéo Khương Thư Lan, hơi có chút tiếc hận rèn sắt không thành thép.