“Thơm như vậy con không muốn ăn thật sao?”
“Không ăn, không ăn, không ăn!”
“Được rồi, nó không ăn thì không cần phải cho nó, đừng chiều thằng nhóc làm gì.” Cố Trung Quốc mất kiên nhẫn, cảm thấy Đại Bảo không hiểu chuyện, lúc nào cũng cáu kỉnh.
Giang Uyển liếc mắt nhìn hai cha con này một cái, được rồi, hai người đều rất có cá tính, không ăn thì không ăn.
Cố Trung Quốc giật mình khi thấy cánh tay mình ướt ướt, tưởng tã của Tam Bảo ướt ai dè cúi đầu thì thấy là Tam Bảo gặm cánh tay anh chảy nước miếng, tức khắc cảm thấy dở khóc dở cười.
“Em bé chín tháng tuổi có ăn bánh bao được không?”
Khi Cố Trung Quốc còn là lính ở thành phố Vọng Giang, mặc dù cùng vợ cũ sống trong khu gia đình quân nhân nhưng trong quân đội rất bận, hiếm khi anh mới có thể về nhà, cũng rất ít khi thật sự chăm sóc con cái, căn bản đều là nhờ vợ và mẹ vợ chăm sóc, anh chỉ cần đưa tiền lương trợ cấp mỗi tháng là được, bây giờ chỉ biết ngơ mặt ra chứ không biết làm gì nữa.
Trong nhà Giang Uyển có một đứa em trai nên biết vào thời này người ta nuôi trẻ con rất qua loa, gì cũng ăn được, không như đời sau cái này ăn không được, cái kia ăn không được.
“Ăn được hết, em đưa anh bánh bao, anh cho con ăn ít thôi là được, bánh bao khó tiêu hóa, đợi lát nữa lên xe lửa em cho con ăn cái khác.”
Tam Bảo cầm một phần tư cái bánh bao cười toe toét liếʍ ăn, Đại Bảo đứng bên cạnh hâm mộ đến mức muốn chảy nước miếng nhưng cậu kiên quyết không muốn khuất phục, cậu không muốn kêu cô là mẹ Giang, cũng không muốn nghe lời cô.
Sau khi xe lửa đến, hầu hết mọi người ở sảnh chờ đều đã thu dọn đồ đạc sẵn sàng chuẩn bị lao lên chen lấn trên tàu, mà đồ đạc của bọn họ cũng chưa đυ.ng tới nhiều, họ nhanh chóng thu dọn đồ đạc chờ lên tàu.
Người đàn ông ôm Tam Bảo, trên vai vác ít đồ, dưới tay lại cầm một ít, bước thật dài về phía trước.
Đại Bảo nắm lấy vạt áo anh theo sát phía sau. Giang Uyển ôm Nhị Bảo, cầm mấy cái túi nhẹ hơn cũng đi theo sau.
Lối đi ở giữa rất hẹp, chỉ cần phía trước có ba người đi cùng một lúc, phía sau sẽ bị chặn lại, lối đi chật cứng người.
Giang Uyển vốn tưởng rằng Nhị Bảo nhìn nhẹ, ôm chắc cũng không nặng, không ngờ ôm vẫn hơi nặng, đặc biệt là khi ôm lâu như vậy thì hơi mỏi tay.
Nhưng cô thấy người trên xe lửa quá nhiều, nếu buông xuống sẽ bị người ta ôm đi hoặc khi chen chúc sẽ bị thương, chỉ có thể cố gắng ôm Nhị Bảo đi theo phía sau Cố Trung Quốc.
Lúc đến toa giường cứng, lối đi nhỏ hẹp chớp mắt liền ít đi rất nhiều người. Trong toa không bán vé đứng, vậy không phải sẽ càng ít người hơn sao?
Lúc Cố Trung Quốc đặt Tam Bảo lên giường, Giang Uyển cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tới nơi.
Cố Trung Quốc nhìn cô gái nhỏ đang lắc lắc tay, anh đi tới cầm lấy tay cô bóp bóp: “Vất vả cho em rồi.”
Giang Uyển có chút sững sờ, người đàn ông này thật ân cần chăm sóc cô, tuy rằng trình độ săn sóc chỉ bằng 1% so với anh của kiếp trước nhưng có tiến bộ là tốt rồi, ít nhất so với lúc ở nông thôn thì khá hơn nhiều, cô ôm lấy anh mà cười cười.
Cố Trung Quốc hơi cứng người lại, toàn thân trên dưới truyền đến cảm giác mềm mại làm anh không biết phải làm sao, cuối cùng anh do dự đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô gái nhỏ.
Nhị Bảo ở bên cạnh cười hihi che nửa con mắt: “Cha, mắc cở quá đi...”
Cố Trung Quốc trừng mắt nhìn cậu bé một cái, cởi giày của cậu nhóc ra rồi ôm lên cho nằm cùng một giường với Tam Bảo.
Giang Uyển hơi xấu hổ, hồi nãy quên là mình đang ở giữa biển người tấp nập trên xe lửa, lúc về đến giường của mình cô đã lơ là hơn nhiều, nhất thời quên mất mình đang ở đâu.