Chương 22: Muốn Ăn Anh!

Tùy Sâm cười cười không nói gì, xoay người trở về chỗ ngồi.

Vừa ngồi xuống, ba anh em Lâm Du, Lâm Lượng, Lâm Phương lập tức bị Tào Kim Hoàn dạy dỗ đồng loạt hô to: “Cảm ơn dượng nhỏ.”

Vành tai thanh niên trí thức Tùy nhanh chóng đỏ lên.

Trông anh hơi ngại ấy nhỉ.

Lâm Nhan gắp thịt cá nhích cho Tùy Sâm, “Hương vị không tệ, nếm thử xem.”

Hai người tương tác rơi vào trong mắt Lý Thái Hà, tâm tình người làm mẹ đặc biệt phức tạp.

Con rể tương lai này trông rất đẹp trai đấy, nhưng đẹp thì có ích lợi gì, xuất thân không tốt nha.

Đáng tiếc bọn họ là người nông thôn, bằng không với diện mạo của Lâm Nhan, khẳng định có thể gả cho người tốt sống tốt.

Gả cho đứa con trai phản động quyền lực học thuật này, sau này có thể có một cuộc sống tốt đẹp sao?

Chợt nghênh đón tiếng thở dài của mẹ vợ, Tùy Sâm rũ mí mắt xuống.

“Đừng để ý đến bà ấy.” Lâm Nhan đã sớm chú ý tới, “Là anh kết hôn với tôi, người sống chung cũng không phải là bà ấy.”

Bàn tay mềm mại nắm lấy ngón tay cái của anh, động tác lén lút dưới bàn ăn làm cho Tùy Sâm cảm thấy mình lại ăn vụng mật ong, anh thấp giọng hỏi: “Còn muốn ăn gì nữa không?”

Muốn ăn thịt anh.



Lời hổ lang này Lâm Nhan không dám nói, sợ dọa người ta.

Làm gì cũng phải từ từ.

“Ăn no rồi, anh ăn thêm đi.” Ngón tay Tùy Sâm dài nhỏ, trên mu bàn tay còn có một vết sẹo chừng hai cm, vặn vẹo làn da vốn phẳng phiu.

Lâm Nhan vuốt ve, “Chỗ này bị sao vậy?”

“Lúc nấu cơm không cẩn thận bị bỏng.” Lúc mới về nông thôn cũng không phải rất biết làm những việc này, đi theo đồng hương học mấy ngày vốn tưởng rằng không thể đơn giản hơn, ai biết lúc mình xuống bếp lại như một hồi đánh giặc.

Về sau quen thuộc có thể khéo léo, cơ mà vết sẹo này có lẽ vĩnh viễn đi theo anh.

Nhìn đôi mắt đầy lo lắng kia, Tùy Sâm nhẹ giọng nói: “Yên tâm, hiện tại tay nghề của tôi không kém.”

Lâm Nhan nhất thời mặt mày hớn hở, còn nói: “Ai nói với anh cái này?”

Hai người đang ầm ĩ, một đôi người mới tới mời rượu.

Lâm Ái Phân uống chút rượu lúc này đã sớm quên đông nam tây bắc, nhìn Lâm Nhan và Tùy Sâm đứng chung một chỗ lang tài nữ mạo, mình cho dù ăn mặc thế nào cũng không bằng Lâm Nhan, trong lòng liền một trận nghẹn đến hoảng hốt, “Lâm Nhan tiệc rượu này cũng không tệ lắm chứ, ăn thế nào? Khi nào em và thanh niên trí thức Tùy sẽ làm tiệc mừng? Tôi và anh rể họ của em sẽ đi vào tuần tới, trước khi đi còn có thể uống rượu mừng của em không?”

Có người đi, chính là cái kiểu không đánh một ngày sẽ thấy ngứa da, chính là như Lâm Ái Phân ấy.

“Tôi còn tưởng rằng chị Ái Phân ngày mai sẽ đi, dù sao bên kia trong nhà còn có ba đứa nhỏ, mọi người sớm chốc lát trở về, anh rể Triệu cũng có thể yên tâm không phải sao? Tôi và Tùy Sâm không vội vàng, chờ quay đầu kết hôn, hai chúng tôi sẽ chụp thừa ảnh để gửi cho chị, chị Ái Phân nhớ tôi thì lấy ra xem.”