Chương 24: Chân tướng

Ban đầu, Tô Ngân Bảo chỉ phàn nàn với nhóm bạn của mình.

Nói rằng chị của hắn gả cho người tốt, cuộc sống trở nên giàu có liền trở mặt không quen biết, mình mỗi ngày ăn ngon uống tốt, đếm tiền mỏi tay, cũng không để ý cùng đến cha mẹ ăn không đủ no cơm, càng không để ý tới dưới có hai em trai chưa cưới vợ.

Tô Ngân Bảo vốn chỉ là đơn thuần oán giận, phát tiết một hồi.

Kết quả đám bạn cẩu hồ của hắn nghe xong, so với hắn còn tức giận hơn, càng là dồn dập giựt giây hắn.

Nói con gái chính là loại tốn tiền, Tô gia sinh ra cô nuôi lớn cô, họ cho cô ấy gả vào một gia đình êm ấm, sống tốt, đối với cô ấy đã là một lòng tốt lắm rồi.

Nhưng cô không biết đền ơn đáp lại, không biết cầm tiền và lương thực về hiếu kính cha mẹ giúp hai em trai mình cưới vợ.

Đối xử với mọi người như thế, bọn họ phải cho cô một bài học.

Chính vì cô ta không cho, vậy thì bọn họ sẽ trắng trợn cướp đoạt!

Đương nhiên, nhìn bề ngoài bọn họ không thể nói ăn cướp trắng trơn như vậy, cho nên bọn họ bảo Tô Ngân Bảo cấp một lí do hoàn hảo.

Nếu Tô Ngân Bảo là em trai Tô Hân Nghiên, vậy thì Tô gia cùng Ninh gia chính là một nhà thân thích, , nhìn Tô gia trải qua những ngàu tháng gian nan như vậy, lẽ nào Ninh gia không nên tiếp tế một hồi cho Tô gia sao?

Chỉ là phương thức trợ giúp này có chút đặc biệt.

"Mày không cần sợ, đây chỉ là việc nhà của nhà mày, ngay cả quan chức lớn nhất thôn cũng không thể quản tới việc nhà người khác, chỉ bằng đám nữ nhân và trẻ con nhà Ninh gia kia, chúng ta chỉ cần một đầu ngón tay liền khiến cho bọn nó ngã xuống, thế nào hả?"

Lũ bạn hồ cẩu này trong thanh âm tràn ngập cổ hoặc.

"Lẽ nào mày không muốn cho cái đồ chị gái bất hiếu cảu mày một bài học sao?"

"Ngẫm lại xem đi, có được tiền cùng lương thực, đến thời điểm đó mày muốn ăn thịt liền ăn thịt, Muốn ăn cơm khô liền ăn cơm khô, muốn kết hôn thì sẽ có vợ luôn, những ngày tháng này trải qua, ha ha, sướиɠ biết bao nhiêu."

Tô Ngân Bảo bị dao động đầu óc mờ mịt, không chú ý tới đám bạn hồ cẩu kia tỏa ra ánh mắt quỷ dị xanh lục tham lam.

Hắn chỉ cảm thấy lửa giận lâu nay trong lòng cố ý bốc lên ngày càng mạnh mẽ, cho đến khi đột phá tới điểm mấu chốt mới phá hủy lý trí của hắn ta.

Tô Ngân Bảo đột nhiên đứng lên, nắm chặt tay hô: "Đúng, con gái hiếu kính cha mẹ là chuyện bình thường, vậy nên chị ta phải giúp tao cưới vợ mới được!"

Xong rồi!

Đám bạn hồ cẩu hưng phấn liếc mắt nhìn nhau, dồn dập đứng dậy theo sau Tô Ngân Bảo, một đám người khí thế hùng hổ nhắm Ninh gia đi.

Một số người nhặt được một số cành cây và gậy nửa chừng sẵn sàng lấy chúng để hù dọa mọi người.

Tiếng động của bọn họ lớn như vậy, tự nhiên không thể không thu hút sự chú ý của người khác.

Chỉ là, đám người này đều là côn đồ có tiếng ở gần đây, nhất thời không muốn gây chuyện nên không dám xông vào, trốn càng xa càng tốt.

Tô Điền nửa đường gặp được một đám người Tô Ngân Bảo.

Hôm nay ông chơi bài mất hết tiền trong túi, tức quá không muốn đi làm, ông đang đi về nhà với vẻ ác ý nhưng lại đυ.ng phải đứa con trai nhỏ đang dẫn đầu một nhóm người tới nhà của con gái ông.

Còn nghe thấy tiếng thảo luận của bọn họ.

Bảo là muốn đi nhà con gái đòi tiền kính hiếu, còn cả tiền giúp đệ mình cưới vợ.

Này nếu như vậy, hắn chính là lãnh đạo của cả cái đám người này rồi nhỉ?

Phát hiện có thể có lợi, Tô Điền tinh thần lập tức chấn hưng theo sau.

Ông biết rằng những gì họ sắp làm có thể không phải là một điều tốt, nhưng ông vẫn thầm thuyết phục bản thân rằng, ông đến là để nhìn khi nào tình huống nguy cấp nhất ông sẽ ra bảo vệ con gái .

Đương nhiên, cũng phải có phí bảo vệ.

Tô Điền bàn tính kêu răng rắc, ánh mắt cũng tham lam như đám bạn hồ cẩu kia.

Mọi chuyện bắt đầu xôn xao, khi nhìn thấy bao nhiêu tiền cùng phiếu, lương thực được cất giấu trong nhà Ninh hia, bọn hắn ghen tị đỏ cả mắt, để rồi mất trí, bị thương, gây ra đại họa.

Cũng trách đám người này trước sau không tìm hiểu kỹ, không biết Tô Hân Nghiên là quân tẩu, nhà họ Ninh là quân gia.

Nếu không, cho bọn họ thêm ba cái lá gan , bọn họ nhất định sẽ không dám nghĩ như thế này.

Nhưng hiện tại thì nói cái gì cũng đều chậm.

Chờ đợi bọn họ, là pháp luật nghiêm khốc trừng phạt.

Sau đó biết được chân tướng Tô Hân Nghiên tức giận đến viền mắt đều đỏ.

Cô chính là không nghĩ tới trên thế giới này lại có thể có những người mất nhân tính như vậy, còn một tập hợp chính là một đống đén cướp bóc thai phụ cùng trẻ con và người già!

Lúc này, vì không liên quan đến vụ việc đó, bà Tô và Tô Kim Bảo thoát sau vụ tai nạn mới dám đến bệnh viện gây ồn ào, cố ép cô đi giải cứu Tô Ngân Bảo và Tô Điền.

Sao có thể có chuyện đó?

Vì tai họa này mà gia đình rối ren, con cái và mẹ chồng bị thương, đứa con trong bụng suýt nữa thì không còn.

Tô Hân Nghiên hận người nhà họ Tô hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải còn một tia lý trí cuối cùng lôi kéo, cô thậm chí muốn trực tiếp đem bọn họ tất cả đều gϊếŧ chết, còn muốn làm cho cô cứu người?

Nghĩ hay lắm!

Chưa kể côkhông có năng lực gì cả, cho dù có muốn đưa gia đình vào trại giam đoàn tụ, tốt nhất là vĩnh viễn đừng ra mặt.

Cuối cùng là Ninh Viễn Hành xem tâm tình của vợ không đúng, lập tức hung hăng mà đem người mang đi, lúc này mới tránh khỏi Tô Hân Nghiên làm ra việc mất lí trí.

Vốn tưởng rằng việc này đã kết thúc.

Còn lại hai người nhà họ Tô sau này đừng nói là chọc ngoáy, chí ít cũng không dám xuất hiện trước mặt nhà họ Ninh lần nữa, thậm chí có thể không dám đặt chân lên đất Trần gia thôn.

Nhưng ai biết được, bộ não của mẹ con họ không biết bị con lừa của đội sản xuất nào đá cho, từ đó cứ cho rằng Tô Hân Nghiên là người đã khiến Tô gia như thế này. Còn cảm thấy mình nợ bọn họ và thường xuyên đến cửa công khai yêu cầu bồi thường.

Tô Hân Nghiên tỏ ra cáu kỉnh và khó chịu, cho mấy đong giáo huấn nghiêm khác, thì mọi chuyện đã dừng lại một chút.

Nhưng đôi mẹ con đó lại đến làm phiền.

*

"Mẹ!" Tiểu Tại Tại chạy ra khỏi phòng và ôm chặt lấy chân mẹ.

Tô Hân Nghiên cúi người ôm con gái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, thấy con mắt đỏ hoe, rõ ràng là vừa mới khóc, trong lòng không khỏi xót xa.

Vội vàng vỗ nhẹ vào lưng bé, dỗ dành: "Làm con sợ? Chớ sợ chớ sợ, có mẹ ở đây, mẹ sẽ bảo vệ Tại Tại của chúng ta, Tại Tại không cần sợ hãi."

"Không, không ."

Tiểu Tại Tại đưa cánh tay nhỏ, vững vàng ôm lấy cổ mẹ, âm thanh nhỏ mang theo tiếng khóc nức nở, tự trách: "Tại Tại không sợ người xấu, bảo vệ mẹ, Tại Tại nên đến."

Bởi vì có chút sợ, bé nói chuyện có chút bừa bãi, không có tính Logic, nhưng Tô Hân Nghiên vẫn là nghe hiểu.

Bé cảm thấy mình đã không bảo vệ được mẹ nên tự trách mình.

Tô Hân Nghiên sững sờ, cô không ngờ con gái mình lại khóc vì lý do này, nhưng chính vì lý do này lại khiến cô cảm thấy buồn hơn.

"Tại Tại của chúng ta làm sao lại đáng yêu như vậy chứ?"

Không nhịn được hôn một cái trên mặt bánh bao của con gái, trêu đến tiểu Tại Tại thẹn thùng che khuôn mặt nhỏ bé, chôn ở cổ mẹ lí nhí nói: "Có... Có người xem."

Bên cạnh Trần tẩu cười đến rất to.

"Ha ha ha... bé con này, còn biết thẹn thùng đây, thật đáng yêu."

Nghe thấy mình bị người ta cười, tiểu Tại Tại đem đầu chôn sâu hơn, triệt để biến thành một con rùa rụt đầu, khiến Tô Hân Nghiên dở khóc dở cười.

Với sự xinh xắn nhỏ bé này, không có lo lắng nào sẽ không biến mất.

Thấy đã không chuyện gì, Trần tẩu rất nhanh cáo từ, Tô Hân Nghiên cảm ơn, khách khí tiễn người, sau đó ôm ôm con gái vào nhà.

Trong sân, bà Ninh đang lặng lẽ thu dọn đồ đạc.

"Mẹ ngài đặt xuống đi, những này để chóc con tự dọn được." Tô Hân Nghiên khuyên mẹ chồng vào nhà nghỉ ngơi nhưng bà không chịu.

"Không cần, mẹ sắp thu xong rồi."

Bà nội Ninh quét mảnh bát sứ cuối cùng vào trong thùng rác, yên lặng nhìn nó một lúc rồi khẽ thở dài: “Đây vẫn là bát do lão đầu kia mua nha."

"..."

Tô Hân Nghiên trầm mặc một chút, quyết tâm nói: "Sẽ không lại có thêm lần sau."

Căn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng vẫn để lại một số dấu vết.

Bị vỡ mất hao chậu cây hoa, mấy cây chổi gẫy cán, bát đĩa thì bị vỡ, ...

Tuy đã dọn dẹp gọn gàng nhưng vẫn nhìn ra được là nó đã từng bị phá hoại.

Ngay khi ba anh em nhà họ Ninh đi học về, họ phát hiện ra điều bất thường trong gia đình, nhưng không ai nói gì, họ chỉ làm bài tập như bình thường, hoặc phụ giúp gia đình một số việc.

Chỉ là buổi tối lúc ăn cơm, trên bàn cơm dị thường yên tĩnh.

Mãi đến tận tiểu Tại Tại đột nhiên hỏi một câu: "Mẹ, nhà mình có thể hay không nuôi một con chó? Phải là con chó thật lớn."

Hai cánh tay nhỏ bé duỗi ra, cố gắng vươn tới lớn nhất có thể, lớn hơn cả tiểu Tại Tại.

Đây là cách mà bé đã suy nghĩ rất lâu để bảo vệ gia đình mình.

Sức lực của bé rất nhỏ, đánh không lại người xấu.

Nhưng không sao cả, chó cao to, dũng mãnh thì phải làm được, sau này bé sẽ cho chó ra ngoài để đuổi người xấu đi!

Khi biết ý định ban đầu của con gái là nuôi chó, Tô Hân Nghiên trong phút chốc rung động, nhưng khi nghĩ đến tương lai, cô đã từ chối.

"Không được."

"A..." Tiểu Tại Tại thất vọng nói: "Tại sao?"

Liền ba anh em Ninh gia cũng quay đầu lại, ngây ngốc hỏi mẹ.

Có một con chó lớn có nhiều uy phong a, vừa có thể giữ nhà , còn chơi với bọn họ a.

"Nuôi một con chó phải tốn nhiều hơn một phần lương thực, lương thực không đủ, không nuôi nổi." Đây là lý do đưa ra Tô Hân Nghiên.

Nhưng trên thực tế, chỉ có cô là rõ ràng.

Nguyên nhân thực sự là gia đình họ không thể ở mãi nơi xa xôi lạc hậu này, bây giờ đã nuôi một con chó, sau này phải làm sao? Không thể từ bỏ nó, phải không? Đưa cho người khác cũng không yên lòng.