Chương 20: Kể cho mẹ nghe.

Tiểu Tại Tại không chịu nổi nữa, bé lôi Tiểu Hoa lui về phía sau vài bước, rồi lại cố tình dẫm chân tạo ra tiếng động to, hét to: "Chị Tiểu Hoa, mau nhìn, bên kia có nấm!"

Có một mưa phùn mới mấy hôm trước, nấm trong rừng mọc lên như măng, từng ô nhỏ lấp ló.

Nhưng đôi nam nữ trốn ở trong rừng cây đang hẹn hò không có tâm tư chú ý tới việc này.

Vừa nghe thấy có tiếng động của người tới gần, thanh niên tri thức vừa có ý dỗ danh cô gái, thì ngay lập tức chạy nhanh như con thỏ chốn đi.

Trần Đại Hoa kinh hoảng thất thố không kịp chạy trốn, trực diện va vào Tiểu Tại Tại cùng em họ cô.

"Tiểu Hoa, à... Tại Tại, sao hai em lại chạy vào trong rừng cây?" Trần Đại Hoa lúng túng vén tóc mái hai bên, sắc mặt có chút trắng bệt.

Lúc này cô đang nghĩ cách lừa gạt chuyện này, không để ý đến sự dừng lại đáng ngờ của hai tiểu gia hỏa này.

Tiểu Hoa nhìn về phía Tiểu Tại Tại: (chúng ta nên nói cái gì? )

Tiểu Tại Tại đá cây nấm dưới chân mình rồi nhìn Tiểu Hoa, bé ngay lập tức hiểu ý:" Em đến hái nấm với Tại Tại."

"Nấm? À, nấm, chị cũng đến hái nấm, mẹ chị nói hôm nay muốn uống canh nấm."

Tự giác tìm một lý do che lấp, Đại Hoa lập tức ngồi xổm người xuống, sau đó đưa tay hái lung tung lộn xộn mấy loại nấm dưới gốc cây đại thự này, cũng không thấy rõ bản thân đang hái loại nấm nào mà cứ cho vào trong túi, vẫn là Tiểu Tại Tại đúng lúc nhắc nhở cô.

"Chị Đại Hoa, mẹ em nói, nấm có màu sắc sặc sỡ không thể ăn, có độc, sẽ bị tiêm đó."

Không chỉ có nhiều màu sắc, một số loại nấm đơn điệu không hẳn là không độc, vì vậy để an toàn, Tô Hân Nghiên chỉ dạy bọn trẻ hái những loại nấm mà cô biết.

Nếu gặp nấm mà không nhận ra, thậm chí nó không có độc, vẫn không được phép hái.

Nghe thấy Tiểu Tại Tại nhắc nhở, Trần Đại Hoa mở tay ra, quả nhiên nhìn thấy nấm trên tay có một ít nấm có màu sắc rực rỡ xen lẫn vào đó, cô nhanh chóng bỏ những cây nấm này ra.

Như thế dằn vặt một hồi, Trần Đại Hoa dần dần tỉnh táo lại, lý trí cũng trở về lại đại não.

Vì che dấu tai mắt người, cô cùng bọn nhỏ lấy hai cái rổ và tìm một ít nấm rơm, rau dại ở bìa rừng.

Là một người đã trải qua nạn đói ba năm nên khả năng tìm kiếm thức ăn của Trần Đại Hoa rất mạnh, cô luôn có thể tìm thấy một số loại rau và trái cây dại có thể ăn được từ một số góc khuất.

Trong chốc lát, ba người liền thu hoạch to, trong túi trên tay đã không thể để hết được.

Tiểu Tại Tại thậm chí còn hối hận vì đã không lấy giỏ to hơn trước đó để bỏ đồ vào.

Trần Đại Hoa đem những thứ tìm được tất cả đều đều đều chia ra làm hai, tiểu Tại Tại một phần, Tiểu Hoa một phần, còn cô cái gì cũng không muốn.

Đây cũng coi như là cô cấp hai đứa bé phí kín miệng đi.

Tuy rằng cô cũng không xác định được rằng các em ấy có nhìn thấy cái gì hay không.

Thắng lợi trở về Tiểu Tại Tại bị Trần Đại Hoa đuổi về, cô thì lại dẫn the Tiểu Hoa đồng thời trở nhà, khi gia đình hỏi, cô cũng có thể nói rằng mình đã đưa em gái đi đào rau dại trong rừng.

"Mẹ ,mẹ..."

Tiểu Tại Tại hai tay xách quần áo của mình, tạo thành một cái túi lớn đựng một đống rau dại, nấm hương, cùng hai loại quả dại non, cao hứng chạy vào trong nhà.

Nghe thấy tiếng của con gái, Tô Hân Nghiên ló đầu đi ra.

Vừa nhìn thấy bé con, lập tức cười khúc khích.

"Đây là muốn đi trình diễn thời trang về rau củ đâu?"

Chỉ thấy tiểu Tại Tại chất đầy thứ trong túi áo khoác ngoại trừ chính giữa, với một nắm cần tây dại trong túi quần bên phải, một cây khác ở bên trái, và đang mặc trên người. trên đỉnh đầu. Đeo một chiếc vòng tròn nhỏ đan bằng vải dạ.

Nhìn vậy mà trông có vẻ rất hòa hợp.

Tiểu Tại Tại ngơ ngác không biết mẹ đang cười cái gì: “Mẹ ơi, trình diễn thời trang là gì vậy?”

“Biểu diễn thời trang là, ừm…đó là những người mặc những bộ quần áo đẹp đi trình diễn trên sàn chữ T. "

Tô Hân Nghiên vắt hết óc để giải thích cho con gái hiểu, đáng tiếc, sau khi nghe xong tiểu Tại Tại càng thêm mê mang.

"Nghe không hiểu." Bé thành thực nói.

"Nghe không hiểu, không sao, chờ sau khi lớn lên sẽ đã hiểu."

Sau khi con gái lớn lên, cải cách sẽ diễn ra, quốc gia cũng mở cửa. Lúc đó, dân trí được giải phóng, công chúng theo đuổi xu hướng quần áo luôn thay đổi theo từng ngày. Thời trang trong nước đương nhiên sẽ phát triển theo.

Đến lúc đó, có lẽ đứa con gái nhỏ đã học cách ăn mặc sẽ không thích mình, một bà mẹ già không hiểu về thời trang nữa.

Mẹ lại đang nghĩ về điều gì đó kỳ lạ.

Tiểu Tại Tại không cảm thấy kinh ngạc cũng không làm phiền mẹ, tự mình lấy đồ ra khỏi túi để trên trên bàn đá ở ngoài sân, đợi mẹ bé quay lại sau sẽ giải quyết.

Hoàn tất mọi việc, Tiểu Tại Tại đột nhiên phát hiện một chuyện.

Quần áo của bé bị bẩn.

Những thứ mà bé thu hoạch được hôm nay đều là mang từ trong rừng ra, có thể tưởng tượng được rằng trên đó rất nhiều bụi bẩn, không có chỗ để rửa, dọc đường mang về nhà cũng không có rửa nên quần áo bẩn.

Không chỉ có quần áo bị bẩn, mà hai bàn chân và khuôn mặt nhỏ của Tiểu Tại Tại cũng dính bụi.

Bé lau mặt, cố gắng lau sạch dấu vết trên mặt, nhưng lại quên mất rằng đôi bàn tay nhỏ của bé còn bẩn hơn, vì thế nên khôn mặt lấm lem một chút nâu thành nhiều chút.

Phục hồi tinh thần lại Tô Hân Nghiên: "..."

Tuy rằng mẹ không lên tiếng, thế nhưng Tiểu Tại Tại là từ trên mặt mẹ thấy hai chữ này.

( ghét bỏ )

"Mẹ..." Tiểu Tại Tại oan ức kêu to.

"Được rồi, đem mặt bôi bẩn như vậy có oan ức?" Tô Hân Nghiên thở dài, cam chịu số phận và đứng dậy đun nước, chuẩn bị tắm rửa cho con gái.

Trước khi vào bếp, cô không quên dặn dò con gái: "Con ở bẩn quá, con không được vào nhà chứ đừng nói là trèo lên giường. Chơi ở ngoài sân trước, đợi đến khi mẹ tắm cho con." "

"Dạ." Không thể vào nhà thì không, Tiểu Tại Tại có thể chơi ở chỗ khác.

Bé vừa chạy vừa đẩy xe ván trượt của mình ra, vừa la hét đuổi gà khiến sân đầy phiền phức.

Tô Hân Nghiên nghe thấy động tĩnh, cũng không rảnh quan tâm đến quỷ nhỏ này.

Ngược lại chờ ngày mai gà không đẻ trứng cho bé ăn, tiểu gia hỏa liền nhận được giáo huấn.

Nước nóng rất nhanh được, Tô Hân Nghiên đổ nước ra mang vào nhà vệ sinh, bên trong có một cái bồn tắm lớn bằng gỗ, dùng cho người lớn là đủ, nhưng tắm cho trẻ con cũng vừa phải.

Cô đổ nước nóng vào và thêm một ít nước lạnh, khi chắc chắn rằng nhiệt độ nước vừa phải, cô lập tức đi ra ngoài bắt lấy bé con nghịch ngợm.

"Hì hì hi... Ha ha..."

Tiểu Tại Tại ngồi ở trong chậu, được mẹ kì toàn bộ thân, không nhịn được co rúm người lại trốn, cười lớn.

Hiện tại mặt trời đang ở trên đỉnh, nên nhiệt độ khá cao, Tô Hân Nghiên nhân tiện giúp con gái gội đầu.

Tắm xong đi ra, Tiểu Tại Tại một thân nhẹ nhàng khoan khoái ăn mặc quần áo sạch, cùng với một cái đầu vừa ít tóc nhưng lại ướt nhẹt, ngồi ở trên băng ghế nhỏ, một bên tắm nắng, một bên xem mẹ rửa rau thái rau, chuẩn bị làm vằn thắn.

Ngày hôm nay vừa vặn là ngày được ăn thịt, Tô Hân Nghiên đã sớm đi cung tiêu xã

Vốn là chưa nghĩ ra phải làm gì, Tiểu Tại Tại đã mang hai nắm cần tây về, bây giời không cần phải nghĩ nữa, làm vằn thắn.

Làm được hai phần nhân, nhân thịt lợn cần tây và nhân trứng tỏi tây.

Ở nhà có mì trắng và mì bắp, có da trộn mì trộn, có tỏi tây ngoài sân, trồng trong chậu bên cạnh cây mận.

Tô Hân Nghiên rất siêng năng và tiết kiệm trong việc sắp xếp nhà cửa, cô không chỉ xắp xếp cho đất của mình đầy đủ đồ đạc mà cả những ngóc ngách trong sân nhà cô cũng có thể trồng rau.

Bên này một chậu rau hẹ, bên kia một chậu hành lá, những góc tường còn được trồng những giàn hoa ban ngày nở đầy những bông nhỏ màu vàng cũng trang trí cho sân nhà thêm sinh động và tự nhiên.

Mẹ cắt một nắm tỏi tây, rửa sạch rồi băm nhỏ, cho vào chậu rồi đập hai quả trứng vào, nêm thêm chút gia vị rồi dùng đũa đảo đều, cho phần nhân tỏi tây và trứng đã hoàn thành.

Mặt khác, bì lợn được lọc ra, băm thành vụn nhỏ, cho cần tây thái nhỏ, thêm chút muối vào xào cùng, thịt lợn và cần tây cũng đã sẵn sàng.

Làm tốt nhân bánh liêu sau, Tô Hân Nghiên đem trộn mì trắng và bột ngô theo tỷ lệ 1-1, thêm nước vào mì và chuẩn bị làm giấy gói vằn thắn.

Tiểu Tại Tại đứng ở kệ bếp bên cạnh xem.

Nhìn nhìn, bé đột nhiên nói ra một câu: "Con vừa thấy chị Đại Hoa cùng một nam thanh niên trí thức chơi với nhau."

"Loảng xoảng!"

Đột nhiên, Tô Hân Nghiên bị sốc nên đã vô tình làm đổ bình lắc muối, rất may miệng bình đã được vặn chặt, nếu không sẽ bị đổ ra ngoài.

Cô vội vàng nhặt muối bình lên , đặt ở kệ bếp, vội vàng rửa tay rồi dắt con gái vào nhà, đóng chặt cửa lại rồi ngồi xổm sau khi đã chắc chắn không có ai nghe mẹ con cô nói chuyện. Đối diện với đôi mắt của Tiểu Tại Tại, mở miệng hỏi.

"Xảy ra chuyện gì? Con nói đầu đuôi câu chuyện cho mẹ biết nào."

"Chính là..." Tiểu Tại Tại lặp lại với mẹ những gì cô vừa gặp phải, đồng thời đề cập đến suy nghĩ mà bé đã đọc được từ mặt nam thanh niên tri thức.

Lời nói đầy ác ý khiến Tiểu Tại tại rất khó chịu, nhưng để mẹ bé nghe rõ, bé chỉ có thể chịu đựng sự khó chịu và tiếp tục nói.

Bình thường tiểu hài tử bốn tuổi nói chuyện Logic tính không mạnh, có chút bừa bãi, rất nhiều lúc cũng làm cho người lớn không hiểu được bọn họ biểu đạt cái gì.

Nhưng đây tuyệt đối không bao gồm tiểu Tại Tại.

Có thể là bé đã "đọc" rất nhiều từ khi còn nhỏ, khả năng tổ chức ngôn ngữ của Tại Tại tốt hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi, ít nhất bé có thể giải thích toàn bộ sự việc cho Tô Hân Nghiêm một cách tương đối khách quan và trọn vẹn.

Bé còn biết cái nam thanh niên trí thức kia là cái người xấu, tên lừa gạt.

Vì vậy, sẽ không bao giờ giống như mong muốn của chị Đại Hoa là che giấu chuyện này với người lớn.

Chính vì suy nghĩ như vậy, nên Tiểu Tại Tại liền lập tức cùng kể với mẹ.

Tiểu Tại Tại tin tưởng, mẹ lợi hại như vậy, nhất định có thể giải cứu chị Đại Hoa ra khỏi tay của tên bại hoại.

Đó cũng là sự thật.

Việc này nếu không biết cũng không sao, một khi đã biết, Tô Hân Nghiêm sẽ không bao giờ có thể nhìn một cô gái trẻ bị cặn bã lừa gạt mà nhảy xuống hố lửa.

Người khác không biết, nhưng cô rất rõ ràng.

Năm nay là 1974, kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ tiếp tục sau ba năm nữa

Sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, cả nước sẽ mở ra một làn sóng thông báo quy mô lớn trở về thành phố, căn cứ vào tính cách của người được con gái miêu tả, lúc đó người bên kia nhất định sẽ bỏ rơi người vợ quê mùa. , và phải trở về thành phố.

Nói không chừng đến thời điểm vứt bỏ hài tử, tạo chính là chuyện bi kịch.

Gặp phải chuyện như vậy, chỉ cần là người bình thường có lương tâm đều không thể lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.

Sau khi hạ quyết tâm can thiệp vào chuyện này, Tô Hân Nghiêm không quên nói với con gái rằng: "Con cũng không được nói chuyện này với người khác! Biết Không? ”

"Dạ" Tiểu Tại Tại Gật Đầu.

Hết cách rồi, đọc Tâm thuật quá lợi hại, Tiểu Tại Tại phải che dấu nó bằng mọi cách.