Chương 7: Muốn gả con đi?

Vợ chồng Vân Chí Cường rất nhanh đã trở lại, trên mặt không có lấy một chút gì là vui vẻ, Sở Sở vừa thấy liền biết bên kia chắc lại có chuyện không tốt.

“Cha, mẹ, hai người sao vậy?” Hai chị em đồng thanh hỏi.

Hai vợ chồng không một ai trả lời, không nói lời nào đi vào nhà chính.

Chị em hai người nhìn nhau, cũng đi theo vào phòng.

Vừa vào trong phòng, liền thấy mắt mẹ mình đỏ hoe.

Vân Thạc nhất thời nóng nảy: “Mẹ, tại sao, mẹ nói đi, có phải bà lão đấy lại làm khó dễ mẹ không?”

Vân Chí Cường vừa nghe, sắc mặt vì tức giận trở lên đỏ bừng: “Hỗn láo, sao lại nói năng kiểu đấy, đó là bà của con.”

Vân Thạc khó thở: “ Đấy không phải bà con đâu, bà ấy từ khi nào xem gia đình chúng ta là một nhà, không đúng, ngay cả người xa lạ cũng không bằng, người xa lạ bình thường cũng sẽ không mong chúng ta đi tìm đường chết đâu.”

Lý Hương Lan vừa nghe hai cha con cãi nhau xào xáo, cũng bất chấp khóc nói: “Là bà con nói đã tìm cho chị con một nhà chồng, nói chị con thanh danh hỏng rồi, không thể để chị con ở nhà. Hức, hức.” Nói được một lúc bà lại khóc nấc lên: “Hức, hức~~ Số Sở Sở nhà ta khổ quá, bọn họ sao có thể như vậy! Người đàn ông kia cũng đã hơn ba mươi, đã có một đời vợ, như này thì về sau phải làm sao!”

“Vậy hai người đồng ý rồi sao?” Vân Thạc phẫn nộ đỏ mắt hỏi.

Sở Sở cũng muốn biết họ có đồng ý không, mặc kệ cho dù có đồng ý hay không, cô đều sẽ không gả. Đồng thời, cô cũng muốn biết vị trí của mình trong nhà như thế nào.

“Bà con nói người đó ra giá 500 đồng tiền sính lễ, số tiền này còn hơn tiền bán lợn rừng, tốt xấu có thể sửa sang lại các phòng trong nhà một chút. Còn có, nước ta sang năm sẽ phải khôi phục kì thi đại học, anh con cả ngày cùng những thanh niên trí thức cùng khối ôn tập, bà con cũng mong chờ anh con có thể thi đậu đại học, trở thành sinh viên duy nhất trong nhà, đến lúc đó học phí chắc chắn cũng không ít.” Lý Hương Lan nói xong vẫn chỉ biết khóc, ngay cả Vân Chí Cường cũng trầm mặc.

Nhìn tình cảnh trước mắt, chị em hai người còn có thể không biết câu trả lời sao.

Vân Thạc phẫn nộ rống lớn: “Chị con sẽ không gả tên đàn ông đó đâu, cùng lắm thì về sau con nuôi chị con, dù sao con cũng không đồng ý. Nói sao đi nữa, anh trai thi đậu đại học thì liên quan gì đến nhà chúng ta, chúng ta đã sớm phân chia tài sản rồi, anh ta muốn có tiền học phí thì cũng có thể để Vân Thanh Thanh gả đi.”

Vân Sở Sở nhìn cha mẹ trầm mặc, trong lòng cô cũng rất thất vọng, vốn cô cho rằng có cha mẹ yêu thương cô, không nghĩ tới sẽ làm cô phải thất vọng, yếu đuối đến mức con gái mình cũng không bảo vệ được, có lẽ căn bản là không phải không bảo vệ được, có lẽ cũng coi trọng 500 đồng tiền kia đi, dù sao cũng không ít, kiếm được số tiền đó dựa vào trồng trọt mà nói cũng mất nhiều năm. Người bình thường đi dạm hỏi cũng sẽ mang hai trăm khối đi, có khi còn nhiều hơn phân nửa một chút.

“Bà con cũng bất đắc dĩ mà.” Vân Chí Cường trầm mặc nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Khi còn nhỏ bà con luôn chăm sóc ba, bây giờ ba đã trưởng thành, không thể bất hiếu không nghe. Lại nói, chuyện con rơi xuống nước, thanh danh Sở Sở cũng hỏng rồi, về sau cũng không thể gả cho nhà nào tốt nữa.”

“Ai muốn gả thì gả, dù sao con cũng sẽ không gả.” Khuôn mặt Sở Sở âm trầm nói.

Đối với cha mẹ, lòng Sở Sở cũng đã nguội lạnh, nhưng cũng còn có em trai ngoan biết che chở cô, vốn dĩ mấy ngày tình thân tốt lên cứ như vậy liền tan vỡ.

“Không được, việc này đã đáp ứng với người ta, lại nói nhà ai hôn sự của con cái phải do cha mẹ làm chủ. Trong nhà người đó điều kiện cũng tốt, trừ việc tuổi tác có hơi lớn, con gả qua cũng không quá ấm ức.”

“Việc này con suy nghĩ lại cho tốt, dù sao ba mẹ cũng sẽ không hại con, ăn cơm trước đi.” Cơm chiều là do Lý Hương Lan làm.